Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 73 : Đáng Để Tranh Thủ
Ngày đăng: 01:12 22/04/20
- Hắn đáng chết lắm, nên chết từ lâu rồi mới phải.
Quản Lệ Mai hung hăng nói.
Không có tên khốn khiếp này phạm tội, Phạm Hồng Vũ cũng không bị dính vào như vậy.
Phạm Hồng Vũ nhíu mày nói:
- Trịnh Phong Khuông có chết hay không không quan trọng.
Quan trọng chính là Phạm Hồng Vũ phải làm sao bây giờ?
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Hắn phải chết, hắn chết rồi thì con mới an toàn được.
Phạm Vệ Quốc hỏi thêm một câu:
- Có chắc không?
Hiện tại ông đã vô tình coi con trai mình là đối tượng có thể nói ngang hàng với mình được, có vẻ như đứa con này của ông đã trưởng thành một cách dị thường. Cho nên Phạm Vệ Quốc cũng không thể “lên mặt” với hắn được. Sự thật đã chứng minh rất nhiều thứ ông chưa từng nghĩ đến thì Phạm Hồng Vũ đã nghĩ ra trước rồi.
- Hắn chết rồi sẽ chứng minh Bảo gia đang phát lực.
Phạm Hồng Vũ nhẹ giọng nói.
Giai đoạn hiện tại, thái độ của Bảo gia thế nào quyết định việc Phạm Hồng Vũ có được thoát tội hay không. Tuy rằng theo quy định của luật pháp thì hắn đích xác là ngăn chặn hành vi phạm tội, chỉ có điều kịch liệt một chút, nếu như định tội phòng vệ quá mức thì cũng là hợp lý.
Dù sao thì hắn cũng đã nổ ba phát súng.
Thời điểm đó, đây là một việc lớn đủ để khiến các nhân vật ở tầm cao phải khiếp sợ.
Nhưng tính cách Phạm Hồng Vũ vốn là như vậy. Việc này cố nhiên phải được chuẩn bị chu đáo, nhưng trong quá trình thực thi lại không tránh được việc bị tâm trạng ảnh hưởng. Con người dù sao cũng không phải là chiếc đồng hồ quả lắc, càng không phải là máy móc. Có máu có thịt, ắt sẽ có cảm xúc, có xúc động.
Nhưng nếu như Bảo gia đồng ý che chở cho hắn thì sẽ chẳng có vấn đề gì.
Quản Lệ Mai cũng không phản bác con trai, ngược lại bà còn đỡ lời cho Phạm Hồng Vũ:
- Đúng vậy đấy lão Phạm, đúng là ông có mỗi nhược điểm như vậy. Người ta làm quan, trong nhà không có núi vàng núi bạc thì cũng có đủ để ăn no mặc ấm. Còn ông thì đem tiền lương tiền thưởng của mình tặng cho người khác. Chúng ta không nói đến việc phải tranh vàng cướp bạc về nhà, nhưng cũng phải lấy được “vốn”, không thiệt thòi mới được.
Phạm Vệ Quốc liếc nhìn vợ con một cái, có chút không hài lòng, nói:
- Nói cái gì vậy? Cái gì gọi là chịu thiệt? Người ta cần phải giúp đỡ, chúng ta lại có năng lực đó thì đương nhiên phải giúp đỡ chứ.
Quản Lệ Mai cũng cứng miệng, không lên tiếng, nhưng cũng có thể nhìn ra trong lòng bà không phục, chỉ có điều không muốn tranh cãi vào lúc này mà thôi.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Mẹ, tính cách của ba luôn như thế, mấy chục năm rồi, muốn sửa được cũng khó. Việc trước đây ba không cần phải lo lắng, con sẽ phụ trách. Kiếm tiền cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Ba muốn giúp ai cú việc giúp, con sẽ chu cấp cho gia đình.
- Ồ, khẩu khí này cũng không nhỏ nhỉ. Con lấy bốn ngàn tệ của mẹ còn chưa trả đâu đấy, lại còn ở đây mạnh miệng nữa.
Quản Lệ Mai liền trừng mắt, nói với vẻ không hài lòng.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Mẹ, mẹ đừng nóng vội. Mẹ có biết, bốn ngàn tiền vốn mẹ cho con, kinh doanh lãi được bao nhiêu không? Những năm ngàn cơ đấy.
- Hả?
Quản Lệ Mai chấn động, trợn tròn mắt.
- Lãi những năm ngàn cơ cà? Không thể nào có chuyện đó được, mới được có một thời gian như vậy. Con đang nhặt được tiền đó à?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cũng gần như thế! Ở ngoài xã hội có nhiều tiền lắm, chỉ cần chúng ta động não một chút thì chỗ nào cũng có thể kiếm được tiền. Ba, ba đừng có trợn mắt, đây đều là những đồng tiền chân chính, không hề phạm pháp. Ba, con biết suy nghĩ của ba, muốn làm việc tốt cho nhân dân, để cho lòng mình được thoải mái, để thanh danh mình luôn tốt đẹp, điều đó con hoàn toàn ủng hộ. Tuy nhiên có một điều, con cũng muốn nhắc nhở ba rằng. Quan càng càng lớn thì càng có thể giúp được nhiều điều cho nhân dân hơn. Ba lấy tiền của mình đi giúp người khác thì liệu có thể giúp được bao nhiêu? Làm cho đại bộ phạn nhân dân mau chóng giàu có mới là điều tốt nhất. Ba, cái này đáng tranh thủ lắm.
Phạm Vệ Quốc hai hàng lông mày dựng lên, giật mình nhìn Phạm Hồng Vũ.