Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 74 : Các Người Dám Sao?

Ngày đăng: 01:12 22/04/20


Khoảng mười giờ tối, Phạm Hồng Vũ và Long Thần Du tiễn Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai rời khỏi doanh trại.



- Hồng Vũ, đám lão Hạ có thể sẽ nhận được thông tin tương đối trễ, còn chưa biết chuyện đâu, con phải nghĩ cách thông báo cho họ một tiếng nhé, kẻo bọn họ lại lo lắng.



Phạm Vệ Quốc vừa đi vừa nói.



Trước khi đi, Phạm Vệ Quốc đã đi ngó Hạ Ngôn, Hạ Ngôn vẫn ngủ say chết, nên Phạm Vệ Quốc cũng không đánh thức gã.



Trước kia khi Phạm Vệ Quốc vẫn còn ở nhà tập thể của nhà máy Cơ khí nông nghiệp, thì cũng là chỗ quen biết với cha mẹ Hạ Ngôn.



Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cha mẹ Hạ Ngôn là công nhân bình thường, thời điểm đó thông tin không nhạy bén cho lắm, cho nên cũng chưa có ai thông báo cho bọn họ, phỏng chừng lúc này cũng đã biết và đang rất lo lắng.



Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:



- Vâng, con sẽ nghĩ cách.



Thật ra không cần phải nghĩ cách, bọn họ vừa mới đến cổng quân doanh thì đã nhìn thấy cha mẹ Hạ Ngôn rồi, hai vợ chồng Hạ Lập Đức, còn có Đóa Đóa đang đứng cách đó không xa, nhìn xung quanh với vẻ lo lắng, nhưng không dám đến gần.



Phạm Hồng Vũ vỗ trán, mình đã sơ suất rồi, chỉ lo căn dặn phải “quan tâm” đến Phạm Vệ Quốc mà quên mất cha mẹ của Hạ Ngôn, chủ yếu là vì Hạ Ngôn ngủ quá say, mà Phạm Hồng Vũ phải suy nghĩ quá nhiều, cho nên đã quên mất việc này.



Không đợi Phạm Hồng Vũ lên tiếng, mấy người Hạ Lập Đức đã kích động chạy đến, kêu lên:



- Phó chủ tịch Phạm, Bí thư Quản, Hồng Vũ…



- Lão Hạ, mọi người đã đến rồi à?



Phạm Vệ Quốc vội vàng dừng bước, chủ động bắt tay Hà Lập Đức, quan tâm hỏi han.,



- Khụ..khụ, có thể không đến sao? Chúng tôi sốt ruột muốn chết…Hồng Vũ à, Hạ Ngôn không sao chứ?



Hạ Lập Đức là một người thật là, lúc này ông vội vàng nói, khóe mắt còn rớm lệ.



Hạ Ngôn này đúng là kẻ chẳng để người khác yên tâm chút nào, ngày bình thường đánh đấm thì cũng thôi, nhưng lần này lại đâm lên trời một lỗ thủng như vậy.



Trực tiếp tấn công cục Công an, còn đánh con trai của Trịnh Thiên Bình một trận thừa sống thiếu chết.



Rốt cuộc là thế nào?



Cho dù không bị phán tử hình thì cũng là tù trung thân.
Trịnh Phong Khuông ngang ngược càn rỡ, “dung hanh” lan truyền khắp nơi, nhưng so sánh với Phạm Hồng Vũ thì chẳng là cái thá gì. Chỉ có thể nói trước kia y chỉ đụng phải đàn cừu, không ngờ lúc này phải chọc vào một con mãnh hổ.



- Mọi người, trở về đi, các người không gặp được người đâu, đứng đây mãi cũng không tốt đâu.



Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói, giọng điệu có chút khinh miệt.



- Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà bắt người của chúng tôi?



Có người kêu lên, lại không tự chủ được dựa vào người người khác, như thể để lấy thêm can đảm vậy.



Phạm Hồng Vũ cười, ngạo nghễ nói:



- Dựa vào cáo gì ư? Chỉ dựa vào một mình tôi bắt bọn họ đsy! Một đám côn đồ, bắt sớm đi ngày nào tốt ngày đó, các người muốn gặp người, về sau thì hãy đến nhà giam, đó mới là nơi mà các người mới nên đến.



- Khẩu khí lớn quá nhỉ? Mày là hoàng đế à?



Có người tức giận kêu lên.



- Không phục đúng không? Không phục thì các người dám công kích quân doanh sao? Dám không? Không dám thì đi về gọi thêm người đi…Hừ, xem ra các người cũng không có lá gan này.



Phạm Hồng Vũ nói xong, cười lạnh một tiếng, quay người định bỏ đi.



- Gọi người thì gọi người, mày tưởng chúng tao không dám à?



Một đám người tức nghẹn họng, cho đến khi Phạm Hồng Vũ đi vào quân doanh rồi mới có người dám lên tiếng.



Phạm Hồng Vũ cười nhạt một tiếng.



Long Thần Du liền giơ ngón tay cái lên, cười ha hả nói:



- Thủ đoạn được lắm.



Xông vào đi.



Việc này náo động càng lớn thì Bảo gia càng có lý do để nổi bão.



Huyện Vũ Dương định lật trời hay sao?