Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 831 : Phong hóa án

Ngày đăng: 01:19 22/04/20


-Chủ tịch huyện Phạm, anh vẫn ở thành phố sao?



Trần Hà hạ giọng, run rẩy hỏi.



Lời còn chưa dứt, trong điện thoại liền vang lên tiếng đập cửa rầm rầm, sau đó giọng phụ nữ sắc nhọn vang lên.



-Ra đây, con hồ ly tinh kia lăn ra đây cho tao…



Sắc mặt Phạm Hồng Vũ liền thay đổi.



Cho dù cách tấm cửa, cách sóng điện vô tuyến, hắn vẫn có thể lờ mờ nhận ra giọng nữ đang gào rít này dường như là giọng của Quan Tú Lệ vợ Lục Cửu.



-Cô đang ở đâu?



Phạm Hồng Vũ cắt ngang lời Trần Hà, lập tức hỏi.



-Tôi, tôi đang ở Khách sạn Dương Quang, Chủ tịch huyện Phạm, xin anh, xin anh nhất định phải giúp đỡ, chị Quan, chị Quan đang ở đây, còn có, còn có… cũng ở… anh có biết Khách sạn Dương Quang ở đâu không?



Trần Hà khóc nức nở nói, run rẩy, nói không nên lời.



Cái tên đứng giữa “còn có… ở đây”, Trần Hà rốt cuộc cũng không nói ra được, nhưng trong lòng Phạm Hồng Vũ hiểu rất rõ.



-Khách sạn Ánh Dương phòng nào?



-Phòng 6… 608…



-Biết rồi, tôi qua ngay, cô cố gắng ổn định tình thế, cố gắng đừng để to chuyện…



Phạm Hồng Vũ quyết định thật nhanh, lập tức nói, cúp máy, mở cửa phòng, gõ cửa phòng đối diện: -Lôi Minh, Ngô Huy…



Chỉ đến nói chuyện với Trưởng ban tổ chức cán bộ, Chủ tịch huyện Phạm không cần thiết phải đem theo thư ký, nhưng nghĩ đến chuyện ngày mai còn phải đi một vòng mấy cục trong thành phố nên đã đem theo Lôi Minh đi. Lôi Minh và Ngô Huy đều ở phòng đối diện, phòng đôi.



Rất nhanh, Lôi Minh và Ngô Huy bèn xuất hiện trước cửa. Vẻ mặt có chút khẩn trương.



Thực sự sắc mặt Phạm Hồng Vũ quá mức nghiêm túc.


Vài người khác gan hơi lớn, nhìn lại vài lần, thấy vóc dáng Phạm Hồng Vũ cao to, khôi ngô tuấn tú, nghiêm nghị uy nghi, hơi do dự một chút rồi cũng về phòng, đóng cửa lại.



Lôi Minh không khỏi âm thầm bội phục.



Chủ tịch huyện Phạm khí khách ngất trời, lúc mấu chốt, giọng rất lớn. những người ở tại khách sạn Dương Quang nếu không phải giàu có thì cũng là chức sắc.



Phạm Hồng Vũ nắm được tâm lý của họ. Theo lý mà nói, phàm là kẻ càng có tiền, càng có địa vị thì càng không muốn dính vào phiền phức. Chứ đừng nói đến những người làm chuyện không đúng.



Những người ở trong khách sạn Dương Quang này có mấy ai thực sự là vợ chồng?



Trừ phi là cặp vợ chồng cùng đến Tề Hà công tác, vợ chồng ở Tề Hà, chả ai vô duyên vô cớ chạy đến ở trong khách sạn xa hoa làm gì? Tiền nhiều quá phải đi đốt bớt à!



Hiện trường ồn ào này phải nhanh chóng “đơn giản hóa” mới được.



Vấn đề tác phong, kiêng kỵ nhất là òn ào, thật sự để dư luận xôn xao rồi thì rất khó để giải quyết mọi việc.



Các nhân viên khách sạn đứng quanh phòng 608 cũng quay đầu về hướng này, lập tức một người đàn ông tầm ngoài ba mươi mặc đồ vest giày da bước đến, xem ra đây là người phụ trách.



-Xin chào, xin hỏi anh là người của Cục thành phố hay cục quận?



Người đàn ông có bộ dạng quản lý bước đến trước mặt Phạm Hồng Vũ, thấp giọng hỏi.



-Anh là ai?



Phạm Hồng Vũ không đợi anh ta nói xong, đã cắt ngang, ánh mắt nhìn chằm chằm anh ta, hỏi.



-Tôi là Phó tổng của khách sạn, tôi họ Ngụy…



-Ngụy tổng, xin chào, tôi là Phạm Hồng Vũ Chủ tịch huyện Vân Hồ, khách đang ở phòng 608 chính là cán bộ huyện Vân Hồ chúng tôi. Mời các anh phối hợp với tôi xử lý, đừng làm lớn chuyện, bằng không, xảy ra bất kỳ sự cố gì sẽ do khách sạn các anh hoàn toàn chịu trách nhiệm. Cục trưởng Tiêu của cục công an thành phố sẽ lập tức đến đây!



Phạm Hồng Vũ nghiêm túc nói.



Tiêu Hàn Nguyệt là Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng cục công an, nhưng đối với những người của khách sạn này mà nói, chức danh Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật chắc chắn không có tác dụng được như chức Cục trưởng cục công an thành phố.



.