Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 837 : Dạo chơi ngoại thành

Ngày đăng: 01:19 22/04/20


Phía tây thị trấn, có con sông nhỏ chạy quanh thành phố, ở đoạn uống cong tạo thành ngoặc sông nhỏ nhìn cũng khá đẹp. Thật đáng tiếc lúc này là cuối mùa thu, cây đào bắt đầu rụng lá, chung quanh chỉ toàn cây cỏ khô, trước mắt nhìn thật điêu linh, gió thổi vi vu làm cơ thể lạnh ngắt.



Một cây cầu bê tông không quá rộng đặt lên phía bắc và phía nam, từ phía cầu, bạn có thể đi xuống bờ sông.



- Thúc thúc à, kẹo đường này ngon quá...



Tiểu Ưu Ưu miệng ngậm một viên kẹo que, miệng nói to.



Phạm Hồng Vũ cười ha hả, nhéo mũi cô bé nói:



- Con ăn vặt nhiều răng sún hết mà còn ăn kẹo thì những răng còn lại cũng rớt hết đấy.



Ưu Ưu nhếch môi cười, trên răng cửa trống rỗng.



Con nít bình thường bảy tuổi thay răng, Ưu Ưu còn hai tháng nữa đã bảy tuổi rồi.



Hôm nay là cuối tuần nên Phạm Hồng Vũ mang Ưu Ưu đi dạo, nó đã thành thói quen của Chủ tịch huyện Phạm, hắn cảm thấy vui vẻ khi mang Ưu Ưu đi dạo, nó làm hắn giảm bớt căng thẳng thần kinh.



Việc mời dự họp được thực hiện khẩn trương, trong khoảng thời gian này Lục Cửu đang đến đơn vị thị trấn nói chuyện trực tiếp với các cán bộ với thân phận là Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc.



Đại hội nhân dân toàn quốc được tổ chức tại thành phố, người đứng đầu huyện đoàn có một nhiệm vụ quan trọng nhất là hiệu quả kiểm soát tốt nhiệm vụ, vững chắc thực hiện chính sách chỉ đạo của Đảng để đảm bảo không có bất kỳ tình huống bất ngờ ngoài ý muốn.



Lục Cửu là đại biểu của huyện Vân Hồ.



Trong lúc này, toàn bộ công việc trong huyện một tay Phạm Hồng Vũ trông nom. Trong thời điểm này, Lục Cửu chỉ lo cho việc của ứng cử viên đại hội với thân phận là người được đề cử chức Phó chủ tịch thành phố, chỉ cần chờ đợi cho Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc được tổ chức tại các giới chức, chỉ cần trong thời gian Quốc hội Nhân dân Quốc triệu tập, tên Lục Cửu sẽ xuất hiện trên phiếu bầu cử có thể xuất hiện trong các cuộc bỏ phiếu về các ứng cử viên, anh ta được để cử cho chức Phó chủ tịch thành phố là điều chắc chắn.



Phạm Hồng Vũ nhanh chóng trở thành Bí thư Huyện ủy huyện Vân Hồ.



Điều duy nhất mà cán bộ huyện Vân Hồ khó hiểu đó chính là rốt cuộc ai sẽ là Chủ tịch huyện huyện Vân Hồ. Cho đến lúc này vẫn chưa có kết luận rõ ràng, lúc đầu mọi người cho rằng Phó chủ tịch huyện Tề Chính Hồng sẽ lên tiếp chức Chủ tịch huyện như là lẽ đương nhiên, nếu như Chủ tịch huyện Thôi làm và Nông trường Triều Dương cũng không có chuyện gì xảy ra thì theo trình tự là như thế.



Lão Thôi gần bốn lăm tuổi làm Chủ tịch huyện, làm Bí thư Huyện ủy nhiều năm liền, Tề Chính Hồng làm Phó chủ tịch huyện, tiếp nhận chức Chủ tịch huyện.




Lã Đình im lặng đi phía sau, trong mắt lại hiện lên vẻ đau thương buồn bã.



Trên con sông nhỏ này chứa đựng nhiều bí mật bên trong, lúc trước còn ở huyện Vân Hồ cô cùng Khê Hạo thường xuyên đến nơi này. Co và Khê Hạo học cùng trường, Khê Hạo lớn hơn cô hai khóa, khi bắt đầu học trung học hai người đã nảy sinh tình yêu, khi đó Khê Hạo cũng giống Phạm Hồng Vũ bây giờ, cao ráo đẹp trai. Hai người ai cũng khen là đẹp đôi, với học lực của Lã Đình cô có thể thi đậu vào trường đại học tốt hơn, nhưng cuối cùng cô chọn trường sư phạm Tề Hà, nguyên nhân một phần cũng vì trường sư phạm có trợ cấp. Lúc ấu hai nhà tình cảnh cũng không lấy làm dư lắm, Khê Hạo cũng lựa chọn trường quân đội, nên cũng muốn giảm bớt gánh nặng cho gia đình.



Tại đây đã lưu giữ những năm tháng thanh xuân tươi đẹp của Lã Đình, cô đang hồi tưởng lại.



Tuy nhiên, không ai ngờ được, bảy năm trước đây, vào tháng Mười, bộ đội mang giấy chứng nhận báo tin Khê Hạo đã hy sinh, từ giây phút đó, cuộc sống của Lã Đình trở nên xám xịt.



- Mẹ à, nhanh lên chụp hình cho con và thúc thúc.



Cách đó không xa, Ưu Ưu đang vô tư leo lên cây, nắm tay Phạm Hồng Vũ vẫy chào Lã Đình, cô bé cười tươi như hoa.



Lã Đình giơ tay lên cầm camera chụp ảnh.



Khê Hạo anh thấy không?



Con gái của chúng ta tìm một người giống phụ thân của nó.



Lã Đình thầm nói trong lòng.



Một trận gió thổi tới, hai mắt Lã Đình ươn ướt.



Phạm Hồng Vũ hỏi:



- Cô giáo Lã, có tâm sự à?



- Không có.... Gió thổi vào mắt thôi....



Lã Đình vội nghiêng đầu sang nơi khác, nhẹ nhàng lau nước mắt, quay mặt lại mỉm cười nhợt nhạt, nhìn cô vô cùng quyến rũ.