Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 84 : Kết Án

Ngày đăng: 01:12 22/04/20


Mùa xuân đã về, vạn vật trở nên tươi mới, một ngày tháng ba năm 87, thời tiết sáng sủa, mặt trời sáng chói.



Quân doanh ở huyện Vũ Dương, một trận ồn ào.



Trong nhà ăn của cán bộ, mấy chiếc bàn lớn được ghép gần nhau, quan quân ở các độ tuổi khác nhau, đều ngồi chung một chỗ, hô to hô nhỏ chạm cốc.



Quân chính chủ quan cấp đại đội trở lên đều được tham gia tiệc rượu này.



Đây là buổi tiệc chúc mừng, cũng là buổi tiếc tiễn biệt.



Mọi người đề nghị Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn ngồi ở bàn giữa.



Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn cởi bộ quân phục đã mặc mấy tháng qua để quay trở lại với bộ màu vàng nhạt.



Ngoài những người này ra, buổi tệc còn có một người, chưa từng mặc quân trang.



Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp quyến rũ – Vợ chưa cưới của Phó đại đội trưởng đại đội 1, Bảo Hưng.



Giống như Long Thần Du đã dự đoán, Bảo Hưng năm nay phải ăn tết trong bệnh viện Nhân dân tỉnh. Vì chuyện này, Bảo Hưng cảm thấy rất buồn bực. Gã đã từng “đấu tranh” để được ra viện, nhưng cuối cùng ông cụ Bảo nói một câu, khiến đại đội trưởng Bảo không dám lên tiếng nữa.



Ông cụ đích thân gọi điện đến nói với bác sỹ không được cho xuất viện.



Cũng may có vợ hiền bên cạnh, Bảo gia và Đông gia mỗi nhà còn cắt cử một người đến Hồng Châu để ăn tết cùng hai người bọn họ, cho nên cũng không đến mức quá nhàm chán, ít nhất trong lúc nhàm chán thì cũng có thể đánh bài.



Mấy tháng ở bệnh viện này, thiếu chút nữa khiến cho Bảo Hưng buồn chán mà sinh bệnh.



Tết âm lịch qua một cái, Bảo Hưng rốt cuộc đã không còn nhẫn nại được nữa, cả ngày vây quanh bác sỹ, còn giơ tay lên muốn vật tay với người ta nữa…khiến cho vị chủ nhiệm khoa kia choáng váng đầu óc, không thể không đồng ý ký cho Bảo Hưng xuất viện được.



Thật sự cũng là bình phục rồi.



Một hảo hán sinh long hoạt hổ như vậy, mà cứ bị nhốt trong bệnh viện thì có vẻ không hợp lý cho lắm.



Vừa ra viện đã vùng vẫy như con cá được trả lại sự tự do với biển khơi rồi.



Trở lại quân doanh, đám người Long Thần Du lập tức tiếp đón gã, rượu rót cho gã chén to hơn, thịt gắp cho gã miếng lớn hơn, mấy ngày nay rốt cuộc cũng đã bù đắp cho cái dạ dày đáng thương cả gã trong thời gian qua.


Đây cũng không phải là vì sợ hãi, là cứ như vậy đến thủ đô gặp ông cụ, dễ khiến người ta nghi ngờ mình đến đòi công, tự cho mình là “ân nhân cứu mạng” của Bảo Hưng thì không ổn.



- Ha ha, đừng có vội, ông cụ tuy rằng nghiêm khắc nhưng lại tỏ ra rất thích thú đối với cậu. Ba tôi nói, trong lúc nói chuyện với ông cụ đã nhắc đến cậu, nói cậu là một nhân vật độc, nếu ở thời kỳ chiến tranh thì tuyệt đối sẽ trở thành danh tướng. Loại tình hình lúc đó, đổi thành người khác thì e rằng sẽ không làm được gọn gàng như vậy. Cái này cũng giống như đánh giặc, tính cách có chút yếu đuối là không được. Cái này gọi là gặp nhau nơi ngõ hẹp người dũng cảm thắng!



Bảo Hưng cười ha hả nói, giơ ngón tay cái lên với Phạm Hồng Vũ.



Phạm Hồng Vũ cười lắc đầu.



Không dám nhận sự tán thưởng của ông cụ Bảo.



- Haiz, Hồng Vũ, ông cụ còn bảo tôi hỏi cậu một việc…



Bảo Hưng nắm chặt lấy bả vai Phạm Hồng Vũ, nói.



- Nói cái gì?



- Ông cụ hỏi cậu, có muốn vào bộ đội không? Ông nói cậu có khiếu dẫn binh lắm.



Phạm Hồng Vũ cười nói:



- Cái này e là không được?



Hiện giờ hắn là cán bộ hành chính.



Bảo Hưng vung tay lên, nói:



- Có cái gì mà không được chứ? Việc này chỉ cần cậu gật đầu, còn những cái khác tôi sẽ xử lý…chúng ta kết nhóm, cùng nhau tung hoành không được sao?



Một cán bộ hành chính bình thường, bỗng nhiên muốn chuyển vào quân đội đương nhiên là ngàn vạn khó khăn, nhưng đối với Bảo gia mà nói, thì việc này quá nhỏ, căn bản không cần ông cụ ra mặt, Bảo Bình An chỉ cần một câu nói cũng có thể làm được.



Ông cụ phỏng chừng muốn “làm chỗ dựa” cho Phạm Hồng Vũ chăng.



Với thân phận của gã thì chẳng khác nào hứa hẹn tiền đồ gấm vóc với Phạm Hồng Vũ. Có Bảo gia chiếu cố, Phạm Hồng Vũ nếu như vào bộ đội, nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, một đường thăng chức.



Trong phút chốc, Phạm Hồng Vũ cũng có chút động lòng.