Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 856 : Lá gan không nhỏ
Ngày đăng: 01:20 22/04/20
Chiếc xe vừa dừng trước cửa bệnh viện, Phạm Hồng Vũ trên cơ bản đã hiểu rõ chân tướng vấn đề.
Mà công ty giao nhận này, trước kia Công ty tiêu thụ Giang Khẩu ở huyện Vân Hồ không ảnh hưởng gì đến nhau, hai bên không có chuyện gì xảy ra. Đầu năm, sau khi sát nhập một số công ty hậu cần trở thành công ty lớn, nên muốn tiếp cận với công ty tiêu thụ Giang Khẩu.
Vì thế, phiền toái mới đến.
Công ty hậu cần Thông Thiên đã phái ra đại biểu đến Công ty tiêu thụ Giang Khẩu đàm phán, mới đầu đến Công ty tiêu thụ Giang Khẩu nói muốn cung cấp một số mặt hàng mà Công ty hậu cần Thông Thiên có nhưng giá cả nói ra không hợp lý, so với các công ty khác thì cao hơn nhiều, lão Chu không chút do dự, cự tuyệt không hợp tác với họ.
Cứ tưởng rằng như thế Công ty hậu cần Thông Thiên sẽ lặng lẽ mà rời đi, nếu vấn đề kinh doanh không đạt thoả thuận thì đâu có gì để nói.
Thật không ngờ, Công ty hậu cần Thông Thiên thực sự là "kiên trì", một lần nữa đến Công ty tiêu thụ Giang Khẩu đàm phán, hơn nữa còn đưa ra giá cao hơn, không chỉ yêu cầu giao hàng cho Công ty tiêu thụ Giang Khẩu mà Công ty hậu cần Thông Thiên mà còn muốn hùn chung vốn kinh doanh với Công ty tiêu thụ Giang Khẩu, chia theo tỉ lệ lợi nhuận bốn sáu.
Lão Chu khi ấy nghe trong lời nói dường như có điểm gì đó không bình thường nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích cho chúng biết Công ty tiêu thụ Giang Khẩu không phải công ty tư nhân, cũng không phải xí nghiệp tập thể là chính là công ty do nhà nước lập ra. Công ty tiêu thụ Giang Khẩu dưới sự chỉ đạo của chính phủ huyện Vân Hồ, tất cả sản lượng nông lâm ngư nghiệp đều huyện Vân Hồ thu mua, nhập vào đưa đến.
Hơn nữa, Công ty tiêu thụ Giang Khẩu đã sớm hình thành dây chuyền công nghiệp, không cần ai hùn vốn kinh doanh.
Công ty tiêu thụ Giang Khẩu không thiếu tiền.
Lão Chu đã nói, giải thích rõ ràng như vậy hắn đối phương sẽ không ảo vọng nữa, một công ty hậu cần tư nhân mà muốn hùn vốn với chính phủ sao? Chúng tôi làm sao đồng ý được.
Ai ngờ công ty hậu cần Thông Thiên không cần nói lý lẽ, biết công ty tiêu thụ này không thiếu tiền, bỏ qua lời nói của lão Chu, địa bàn Giang Khẩu này chúng cho là của chúng, trên địa bàn của chúng buôn bán, hơn nữa lại bán kiếm được lời lớn như vậy cũng phải chia cho bọn chúng một ít chứ, các người không đồng ý cũng phải đồng ý.
Lão Chu cảm thấy những người này thật sự điên rồi, dùng những lời lẽ xảo trá muốn vơ vét tài sản của chính phủ, thật sự không biết trời cao đất dày là gì, không biết bản lĩnh của chúng đến đâu, lạnh lùng đuổi thẳng cổ người của Công ty hậu cần Thông Thiên ra cửa.
Thật sự thì không hiểu sao.
Sau đó, lại xảy ra chuyện đổ máu như thế.
-... Các đồng chí, đã xảy ra chuyện như vậy, tất cả mọi người không ai ngờ tới, trách nhiệm này không phải của mọi người, do cán bộ lãnh đạo chúng tôi đã không làm tốt công tác của mình, làm mọi người lo sợ, thực sự xin lỗi.
Phạm Hồng Vũ thành khẩn nói với cán bộ công nhân viên.
- Sự cố dù muốn dù không cũng đã xảy ra, nhưng công việc của chúng ta không thể nào để ảnh hưởng được. Hiện tại lượng hàng hóa đang lưu thông trên đường, vận chuyển không ngừng để đến nơi này, nhiệm vụ trước mắt của chúng ta phải nhanh chóng khôi phục công ty hoạt động bình thường, càng nhanh càng tốt.
- Bí thư Phạm, nếu những người đó đến thì làm sao bây giờ? Bọn chúng là lưu manh, là côn đồ, không cần nói đạo lý, thấy người liền đánh.
Một người công nhân mạnh dạn nói điều thắc mắc.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Không sao, vấn đề này chúng ta sẽ xử lý tốt nhất.
- Chính vì nơi này là Giang Khẩu không phải huyện Vân Hồ, nên lưu manh rất nhiều không dễ để xử lý mọi chuyện.
Người công nhân kia đương nhiên không thể nào tin được cam đoan của Bí thư Phạm, lại một lần nữa thắc mắc.
- Mặc kệ là Giang Khẩu hay Vân Hồ, tóm lại đều dưới sự lãnh đạo của đảng, dù có thế lực ác như thế nào cũng không thể nào tồn tại lâu được.
Phạm Hồng Vũ lạnh nhạt đáp.
Ánh mắt sắc bén của hắn chợt lóe qua.
Có người kích thích ý chí chiến đấu của Bí thư Phạm.