Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 91 : Bao Vây Tấn Công

Ngày đăng: 01:12 22/04/20


- Tóm lại là bất ổn.



Phạm Hồng Vũ hạ giọng nói.



Là một cảnh sát lão luyện trong nghề, Phạm Hồng Vũ thường xuyên phải đi làm những công việc dẹp loạn như vậy. Và thông thường, vào những thời điểm đặc biệt thì công việc của hắn càng bận rộn hơn. Thấy trước cổng ủy ban thị trấn như vậy, Phạm Hồng Vũ cũng chỉ giống như phản xạ có điều kiện.



Cao Khiết đương nhiên không có kinh nghiệm này, đợi sau này khi cô lên làm Chủ tịch thị xã Ngạn Hoa rồi thì mới quen với những việc như vậy.



Thời điểm năm 87, tình trạng khiếu kiện đông người không phải không có, nhưng việc vây quanh trụ sở ủy ban như vậy thì vô cùng hiếm gặp/



- Chị, chị cứ đứng đây nhé, tôi đi lên xem tình hình như thế nào,



Phạm Hồng Vũ nói.



Khuôn mặt xinh đẹp của Cao Khiết hơi đỏ lên, vô tình, Phạm Hồng Vũ đã xưng hô đơn giản hóa cực hạn đối với cô, Cao Khiết không cảm thấy đột ngột, mà ngược lại, cảm thấy rất thân thiết.



- Hay cứ để tôi lên xem, tôi là Chủ tịch thị trấn, trốn tránh cũng không phải là biện pháp hay.



Cao Khiết cũng hạ giọng nói, hết sức kiên định.



Phạm Hồng Vũ suy nghĩ một chút, gật gật đầu.



Phải trải qua sóng gió thì Chủ tịch thị trấn Cao mới có thể trưởng thành, sau này mới có thể trở thành chủ tịch thị xã được. Trốn tránh ở phía sau, cũng không phải là biện pháp hay.



- Cẩn thận một chút.



Phạm Hồng Vũ vẫn căn dặn một tiếng, theo sát phía sau Cao Khiết, trong lòng đề cao cảnh giác.



- Đã xảy ra chuyện gì vậy?



Cao Khiết đi đến chỗ đám đông, cao giọng hỏi.



Rất nhiều người quay đầu lại.



- Chủ tịch thị trấn Cao?



Có người nhận ra Cao Khiết, lập tức lên tiếng chào hỏi.



Cao Khiết mặc dù đến nhậm chức không lâu, nhưng một cô gái xinh đẹp như vậy đến làm Chủ tịch thị trấn, tự nhiên tạo nên chấn động ở thị trấn Phong Lâm, rất nhiều người cố chen lên để nhìn thấy cô.



Một địa phương nhỏ bé thế này, một truyền mười, mười truyền một trăm cũng là hiện tượng vô cùng bình thường.
Cứ lôi cái chức ở cục Công an địa khu ra trước rồi tính sau. Đối với đám thôn dân, chiêu này có khi lại dùng được, ít nhất cũng có thể tạm thời ngăn chặn được.



- Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, không được ầm ĩ lên như thế. Đây là cơ quan nhà nước.



Nói xong, Phạm Hồng Vũ liền đi đến chỗ người đàn ông mắt xêcgs, cảnh cáo nói:



- Ông còn dám quấy rối nữa thì tôi sẽ bắt ông lại, xử lý ông trước.



Đối với loại người như vậy, Phạm Hồng Vũ hiểu rất rõ.



Loại người này chỉ có thể bắt nạt kẻ yếu mà thôi.



Người đàn ông mắt xếch kia liền run lên, quả nhiên ngoài mạnh trong yếu, không dám hô lên nữa.



- Làm gì, làm gì thế? Sập trời rồi hay sao?



Đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên từ trong đại viện của trụ sở thị trấn, tràn đầy vẻ uy nghiêm.



- Bí thư Lư…



Trong đám người liền rì rầm mấy tiếng, tất cả mọi người đều nhìn vào trong.



Một người đàn ông chừng hơn năm mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác màu đen, tay chắp sau lưng, đang đi nhanh đến, đi theo sau là một đám cán bộ, nam nữ đều có.



Lư Vệ Đông.



Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm.



Rốt cuộc ông ta cũng đã lộ diện.



Trong lòng Phạm Hồng Vũ liền cười lạnh một tiếng.



- Phạm Bảo Thụy, lại là cậu à?



Lư Vệ Đông đi nhanh đến trước mặt người đàn ông mắt xếch kia, nổi giận quát một tiếng.



Phạm Bảo Thụy run rẩy, sợ hãi rụt cổ lại, không dám đối diện với Lư Vệ Đông.



Mọi người cũng lập tức im lặng.