Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 92 : Thổ Hoàng Đế
Ngày đăng: 01:12 22/04/20
Lư Vệ Đông quát Phạm Bảo Thụy, sau đó hai mắt liếc sang Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ.
Người thanh niên này cũng thật hung hăng, bao nhiêu người vây quanh như vậy mà hắn cũng dám động thủ.
- Đồng chí, cậu là cán bộ của Cục Công an địa khu?
Lư Vệ Đông nhìn Phạm Hồng Vũ, chẫm rãi hỏi.
Nếu như vừa rồi Phạm Hồng Vũ không lớn tiến nói câu này thì chưa chắc Lư Vệ Đông đã chịu lộ diện.
Cứ để cho đám người này náo loạn.
Tất cả mọi người phải hiểu rằng, đây mới ra người đứng đầu của thị trấn Phong Lâm.
Chỉ có điều Lư Vệ Đông cũng không ngờ rằng, tự nhiên lại có một gã cảnh sát của Cục Công an địa khu xuất hiện hở thị trấn Phong Lâm, đây cũng không phải là việc nhỏ. Người của Cục Công an địa khu vô duyên vô cớ chạy đến đây sao?
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nói:
- Bí thư Lư, xin chào. Tôi là Phạm Hồng Vũ, cán bộ của phòng Thư ký, của Văn phòng UBND địa khu. Theo chỉ thị của Chủ tịch Địa Khu, tôi đến thị trấn Phong Lâm để tiến hành công tác điều tra nghiên cứu.
- Phạm Hồng Vũ…À…xin chào xin chào, Thư ký Phạm, hoan nghênh hoan nghênh.
Lư Vệ Đông hơi ngẩn người, lập tức nhớ đến điểm quan trọng, liền tươi cười, chủ động bắt tay với Phạm Hồng Vũ.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ, đúng là “đại danh” nổi như cồn.
Tự tay tống Chủ nhiệm UB Chính trị Pháp luật vào tù, rồi đưa con trai ông ta lên máy chém, rút súng đánh lén cảnh sát, bắt cóc con tin…
Phạm Hồng Vũ không oách thì còn ai oách nữa.
Lư Vệ Đông thật sự không thể ngờ rằng “sát thần” này bỗng nhiên lại đến thị trấn Phong Lâm này. Mà còn là Khâu Minh Sơn cử đến để làm công tác điều tra nghiên cứu gì đó nữa chứ?
Coi Lư Vệ Đông này là đồ ngốc hay sao?
- Bí thư Lư, xin chào.
Cao Khiết cố nén lửa giận, nói:
- Bí thư Lư, ông cũng biết, hai ngày nay tôi ở trên thị xã mà.
- Ha ha, cũng phải. Tuy nhiên, Tiểu Cao này, việc xảy ra đột ngột thì đâu có chọn thời gian và địa điểm. Chúng ta phải nắm rõ công tác phía dưới, đôn đốc nhiều hơn, nếu không thì sẽ phạm phải quan liêu sai lầm, mọi người thấy có đúng không?
Tất cả cán bộ thị trấn đều gật đầu.
Lửa giận trong lòng Cao Khiết bốc lên ngùn ngụt, cô chỉ muốn biết đầu đuôi ngọn nguồn của sự việc, thế mà ông ta lại cho một bài như thế.
Thấy Cao Khiết tức giận, Lư Vệ Đông mới đem sự việc nói rõ một chút.
Người chết kia có tên là Phạm Bảo Thanh, là người của thôn Tây Long. Năm trước vì em gái anh ta vi phạm chính sách Kế hoạch hóa gia đình, đã bị phòng Kế hoạch hóa gia đình của thị trấn xử phạt, lúc đó ngoài phạt tiền ra, còn bị tạm giữ năm ngày. Phạm Bảo Thanh bình thường là người thật thà, nhưng lại là người khá ương ngạnh. Cảm thấy thị trấn xử phạt như vậy là không công bằng, nếu đã giữ người 5 ngày rồi thì không được phạt tiền, mà đã phạt tiền thì không được giữ người.
Rất nhiều người không hiểu pháp luật, trong đầu luôn giữ quan điểm rằng đã phạt tiền thì không được đánh, mà đã đánh thì không phạt tiền.
Thị trấn vừa đánh vừa phạt anh ta, Phạm Bảo Thanh kiên quyết không phục.
Hơn nữa điều kiện gia đình anh ta cũng tương đối khó khăn, lúc đó không có tiền nộp phạt, mà phải ghi giấy nợ hai trăm tệ.
Đây cũng là một điều “đặc biệt” của cơ sở hành chính- phạt tiền có thể ghi giấy nợ.
Tuy nhiên Phạm Bảo Thanh kiên quyết không chịu thực hiện.
Kết quả là mấy hôm trước, phòng KHHGĐ liền cho người xuống thôn Tây Long, bắt Phạm Bảo Thanh lại, sau đó lại giam giữ, để buộc anh ta phải nộp cho đủ hai trăm tệ tiền phạt, nếu không thì sẽ không thả người.
Phạm Bảo Thanh ương ngạnh, bất kể thế nào cũng không chịu nộp tiền, thế là nảy sinh cãi vã với cán bộ của phòng KHHGĐ, mà người của phòng KHHGĐ này cũng không vừa, muốn cho Phạm Bảo Thanh một bài học để “làm gương” cho kẻ khác.
Phạm Bảo Thanh bị đánh cho một trận, cuối cùng người nhà cũng gom đủ hai trăm tệ để lên nộp, lúc này người mới được thả ra.
Phạm Bảo Thanh nghĩ quẩn, vừa về đến nhà đã uống ngay nông dược rồi.
Vì thế mới xảy ra kết cục như vậy.