Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 93 : Đòn Phủ Đầu, Tôi Nhận Là Được Rồi

Ngày đăng: 01:12 22/04/20


Cao Khiết lập tức giận đến xanh mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một cán bộ trung niên đang ngồi cách đó không xa.



- Chủ nhiệm Tuân, như thế là thế nào?



Chủ nhiệm Tuân chừng bốn mươi tuổi, vóc dáng gầy gò, bộ dạng xấu xí, vừa mới nhìn đã khiến cho người ta có cảm giác khó chịu rồi. Ông ta là cán bộ của ban KHHGĐ của thị trấn.



Chủ nhiệm Tuân chưa nói gì đã cười ha hả, chỉ có điều tiếng cười đó khiến cho người ta cảm thấy rất không thích hợp, cùng là cán bộ của thị trấn, rất nhiều đồng nghiệp cũng không muốn nhìn thẳng vào ông ta.



- Ha ha, Chủ tịch thị trấn Cao, cái này…cái này là vấn đề nan giải. Phạm Bảo Thanh chứa chấp em gái sinh đẻ vỡ kế hoạch, chúng tôi xử lý anh ta cũng chỉ là dựa theo quy định để xử lý…Ai ngờ anh ta muốn uống thuốc độc, chúng tôi cũng đâu thể ngăn được, có đúng không nào?



Chủ nhiệm Tuân vừa nói xong, hai con người liề đảo như rang lạc, kiếm tìm sự đồng tình ở các đồng sự. Tuy nhiên đa số mọi người đều quay đi chỗ khác, không muốn đối diện với ông ta.



Cao Khiết tức giận nói:



- Trong số quy định của chúng ta, có điều nào cho phép ép người ta đến chết sao?



Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cau mày, trong đó có cả Phạm Hồng Vũ.



Lời này của Cao Khiết chọc đúng vào sự tức giận của mọi người rồi.



Chủ nhiệm Tuân cũng không tức giận, mà tiếp tục cười ha hả, nhìn Lư Vệ Đông một cái, nói:



- Chủ tịch thị trấn Cao, không nên nói như thế, trước kia cô cũng đã ở cơ quan Địa ủy rồi, mà cũng không biết sự khó xử của cơ quan cấp dưới. Những người này, nếu như cô không cứng rắn với họ thì ai còn sợ cô nữa, đâu còn làm được việc nữa?



- Tại sao phải khiến quần chúng sợ chúng ta?



Cao Khiết hỏi ngược lại, vẻ mặt càng nghiêm túc hơn.



Thật ra Cao Khiết cũng không phải hoàn toàn không hiểu tình hình của cơ sở, ở ban Tuyên giáo cô cũng nổi tiếng, thường xuyên nghiên cứu công tác của cơ sở, cho nên rất hiểu sự thô bạo của một số cán bộ ở cơ sở. Nhưng trước khác giờ khác, khi đó cô là một trưởng phòng, đối với những việc như thế này cô cũng chỉ có thể thở dài. Nhưng điều đó đã qua, giờ cô đã là Chủ tịch thị trấn, thì nhất định phải làm tới nơi tới chốn.



- Ha ha, đúng thế đúng thế, Đảng và chính quyền là một nhà, cán bộ với nhân dân như cá với nước mà… Chủ tịch thị trấn Cao, chỉ là tài chính của chúng tôi rất khó khăn, tiền ở bên trên cấp cho ban KHHGĐ chúng tôi rất thiếu thốn, vì thế mà chúng tôi phải tự tìm biện pháp…kinh phí để quản lý việc KHHGĐ ở các thôn giờ đã hết sạch, đôi khi phải dựa vào tiền nộp phạt để mà tiếp tục hoạt động. Không chỉ ban KHHGĐ chúng tôi như thế mà nhiều đơn vị khác cũng như vậy…Ha ha, chỉ cần thị trấn cấp kinh phí đầy đủ đúng thời hạn cho chúng tôi, tôi cam đoan từ nay về sau sẽ không để việc tương tự xảy ra.



Chủ nhiệm Tuân nói xong, gật đầu cúi người trước Cao Khiết, dáng vẻ rất kính cẩn. Hơn nữa, câu cuối cùng lại trước tiếp đẩy Cao Khiết vào tường.




Cao Khiết tức giận nói.



Phạm Hồng Vũ gật đầu, nói:



- Bình thường. Đây là cách xử lý chuẩn nhất, Lư Vệ Đông không có gì sai cả.



- Chết người rồi đấy, cậu đúng là đồ máu lạnh.



Cao Khiết hung hăng trừng mắt nhìn hắn nói.



- Ha ha, tôi không phải máu lạnh, mà kẻ máu lạnh là người khác.



Phạm Hồng Vũ nói, trên mặt lộ ra vẻ thần bí.



Cao Khiết không kìm nổi, hỏi:



- Cậu nói thế là có ý gì?



Phạm Hồng Vũ hít một hơi thuốc, từ từ nói:



- Bí thư Lư mà một nhân vật, tôi mới đến thị trấn Phong Lâm, thở còn chưa đều mà ông ta đã cho một đòn phủ đầu rồi, đòn phủ đầu của ông ta cũng lợi hại lắm mà.



- Ông ta cho cậu một đòn phủ đầu rồi, thì cậu sẽ như thế nào?



Cao Khiết nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ “khiêu khích”



- Không sao, tôi tiếp là được chứ gì. Kịch bản này vốn được sắp xếp không tệ, nhưng diễn viên thì lố quá, có khi Bí thư Lư cũng không nghĩ đến…



Nghi ngờ của Cao Khiết càng trở nên sâu hơn.



Người này, lại cố tỏ ra huyền bí rồi.