Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 94 : Phạm Thần Thám
Ngày đăng: 01:12 22/04/20
Bí thư, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đi thôn Tây Long rồi…
Buổi sáng hôm sau, lão Tuân liền chạy đến căn phòng của Lư Vệ Đông, vội vội vàng vàng báo cáo cho ông ta, vẻ mặt có chút bất an.
- Hả? Đi lúc nào thế?
Lư Vệ Đông liền đặt tờ báo xuống, ngẩng đầu lên hỏi.
- Cũng vừa mới đi thôi, Cao Khiết tự mình lái xe, chỉ đi với Phạm Hồng Vũ thôi…Bí thư, anh nói xem bọn họ liệu có giở trò gì không?
Lão Tuân cúi lưng xuống hỏi, trông bộ dáng của ông ta càng đáng khinh hơn.
Lư Vệ Đông cười lạnh một tiếng, nói:
- Có thể giở được trò gì chứ? Cao Khiết lá gan cũng quá lớn, đến việc như thế này mà cũng dám đi đến thôn Tây Long, không sợ bị người ta ăn thịt sao?
- Đúng thế. Hiện tại họ Phạm ở thôn Tây Long đang rất bất mãn với chúng ta,,,
Lão Tuân gật đầu không ngừng, lập tức lại có chút bận tâm, nói:
- Bí thư, tên Phạm Hồng Vũ này cũng mang họ Phạm, anh xem….
- Có thể như thế nào chứ? Bọn họ là Phạm gia ở Vũ Dương, chúng ta là ở thị trấn Phong Lâm, cậu cho rằng bọn họ năm trăm năm trước là người một nhà sao?
Lư Vệ Đông cười nhạt, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường:
- Một cô bé và một thằng nhóc con, ỷ vào có chỗ dựa sau lưng đã muốn nghênh ngang ở thị trấn Phong Lâm này, hừ, chúng nó còn non lắm. Cứ để cho chúng nó chịu thiệt một chút đã rồi tính sau.
- Vâng vâng, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Bí thư, chúng ta là ở thị trấn Phong Lâm, họ Lư.
Lão Tuân cười hì hì, nịnh hót nói.
Lão Tuân vung tay lên, không kiên nhẫn nói:
- Được rồi được rồi, không phải nịnh hót nữa. Tôi đã nói với cậu rồi, tiểu Tuân, về sau cậu phải chú ý một chút, không nên hơi một tí là bắt người đánh người, còn nữa, đám đàn bà kia cũng phải cẩn thận cho tôi, đừng lúc nào cũng phạm sai lầm. Quản cho tốt cái của nợ dưới đũng quần của cậu đi, lần sau xảy ra chuyện tôi cho cắt đi đấy.
- Ha ha…không dám không dám.
Lão Tuân cười cười. Vẻ mặt trông càng đáng khinh hơn.
- Cút đi.
Lư Vệ Đông khoát tay, mắng.
- Ha ha…
Lão Tuân tiếp tục cười một cách vô sỉ rồi đi ra ngoài.
- Đứng lại.
Phạm Hồng Vũ giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ:
- Đây chỉ là một giả thiết. Giả thiết tình cảm Phạm Bảo Thanh và Hoàng Tú Anh không tốt, muốn giết Phạm Bảo Thanh thì…lúc nào ra tay thì thích hợp nhất?
Vẻ mặt Cao Khiết càng khiếp sợ, lắc đầu nói:
- Không đúng, sao cậu lại nghĩ như thế? Giết người…việc này ai dám làm chứ?
- Rất nhiều người dám làm, hơn nữa, vì nguyên nhân rất nhỏ cũng có thể giết người.
Phạm Hồng Vũ khẳng định, nói.
Hắn được xưng là thần thám, phá vô số án, trong đó rất nhiều là án giết người. Mà nguyên nhân giết người cũng không hề phức tạp chút nào, thậm chí chỉ vì nguyên nhân nhỏ nhặt cũng dẫn đến giết người. Đương nhiên, đa số bên trong những vụ án đó đều có cơ hội rất trùng hợp, khi gặp cơ hội này thì án giết người sẽ xảy ra.
- Nếu Hoàng Tú Anh và Phạm Bảo Thụy muốn giết Phạm Bảo Thanh thì thời gian Phạm Bảo Thanh từ thị trấn trở về chính là thời cơ tốt nhất. Dùng thuốc sâu giết chết anh ấy thì sẽ không ai nghi ngờ cả.
Phạm Hồng Vũ tiếp tục nói.
- Không đúng không đúng, chờ một chút…
Cao Khiết vội kêu lên, cô nhìn Phạm Hồng Vũ, liên tục thở dốc, bộ ngực căng tròn không khỏi phập phồng sau chiếc áo thể thao, ánh mắt Phạm Hồng Vũ liền né sang một bên, không dám nhìn thẳng.
Miệng nói huơu nói vượn, nếu như ánh mắt lộ ra thì sẽ nguy to, chị Cao từ nay về sau sẽ rất khinh bỉ Thư ký Phạm.
Cao Khiết cũng không phải là người không có nguyên tắc.
Có điểm mấu chốt, không thể bị xúc phạm.
Cũng may tâm tư Cao Khiết lúc này không để ý, bị những lời của Phạm Hồng Vũ làm cho sợ hãi rồi.
- Sao lại liên quan đến Phạm Bảo Thụy?
- Có, hôm qua ánh mắt Phạm Bảo Thụy và Hoàng Tú Anh nhìn nhau rất kỳ lạ. Nếu đúng như tôi phỏng đoán thì bọn họ vừa có động cơ vừa có thời cơ để giết người. Cho nên chuyện này, tôi phải đích thân xuống đây để tìm hiểu.
- Ánh mắt không đúng?
Cao Khiết không hiểu ra sao cả.
Người này coi mình là thần thám rồi sao?
- Cậu là Sherlock Holmes à?
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:
- Chủ tịch thị trấn, Sherlock Holmes là nhân vật trong tiểu thuyết. Nếu ông ta đến địa khu Ngạn Hoa thì cũng chưa chắc đã phá được án. Ở đây bọn họ đều đã tính toán kỹ lưỡng cả, tuy nhiên gặp phải tôi thì họ gặp phải “cớm” rồi, Bí thư Lư chắc sẽ phải buồn bực rồi đây.
Cao Khiết mắt đã hoa hết cả lên rồi.