Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 96 : Nội Tình

Ngày đăng: 01:12 22/04/20


Tự nhiên mọc ra một ông chú, Phạm Bảo Tài càng trở nên khách khí nhiệt tình hơn, nhưng cũng càng cẩn thận hơn.



Đây cũng không phải là vì “ông chú Phạm” có uy lực lớn như vậy, quan niệm dòng họ của dân quê tuy có hơi nặng, nhưng Ngạn Hoa và Vũ dương là hai nơi cách xa nhâu, năm trăm năm trước đây có phải là người một nhà hay không còn rất khó nói. Mấu chốt chính là Chủ tịch huyện Vũ Dương không phải nhỏ, Phạm Bảo Tài cũng đã nghe đến đại danh của ông, đây chính là niềm kiêu hãnh của đại gia tộc họ Phạm. Trước kia khi nói chuyện về dòng họ Phạm Bảo Tài rất tự hào nói tên Phạm Vệ Quốc đầu tiên. Hiện giờ con trai Phạm Vệ Quốc bỗng nhiên đại giá quang laan thôn Tây Long, Phạm Bảo Tài không vui mừng mới là lạ.



Nhà của Phạm Bảo Tài cũng mới được xây dựng, đó là một căn nhà lợp ngói, trông rất sáng sủa.



Dù sao ông ta cũng là Bí thư chi bộ.



Phạm Hồng Vũ âm thầm gật đầu.



Xem ra Phạm Bảo Tài này cũng có chút bản lĩnh, ở thời kỳ đó mà đã có căn nhà khang trang như vậy.



- Ấy dà, Chủ tịch thị trấn Cao, chú Phạm, mời ngồi.



Phạm Bảo Tài cười ha hả mời hai vị quý khách vào nhà, liên tiếp nói.



Phạm Hồng Vũ cười nói:



- Bí thư chi bộ, ông chú thì miễn đi, tôi nghe vẫn chưa quen lắm, ha ha…cứ gọi tên tôi là được rồi.



- Ấy dà, như thế sao được chứ? Chú là bề trên, đây đâu phải trò đùa. Trực tiếp gọi tên không phải là phạm húy hay sao…Bà nó ơi, khách đến rồi, mau đem trà ra đây…



Phạm Bảo Tài nói lớn.



Nhưng không có ai đi ra cả.



- Ấy dà, xem trí nhớ của tôi kìa, bà xã tôi không ở nhà, mà ở…ha ha.



Phạm Bảo Tài như thể ý thức được điều gì đó, bỗng nhiên im miệng không nói điều gì. Trong ánh mắt ông ta hiện lên vẻ bất an.



Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:



- Bí thư chi bộ, chị nhà có phải đang ở nhà Phạm Bảo Thanh đúng không? Chắc là đang giúp việc tang nhỉ?



Phạm Bảo Tài có chút xấu hổ, gật gật đầu, nói:



- Đúng vậy, đúng vậy, ấy dà, Chủ tịch thị trấn Cao, Thư ký Phạm thật sự xin lỗi, người nhà Phạm Bảo Thanh không hiểu chuyện, hôm qua đến thị trấn gây náo loạn. Tôi cũng không ngăn được… Bảo Thanh này quả thật cũng có chút oan uổng.



Phạm Bảo Tài rốt cục vẫn xưng hô như lúc đầu, dù sao Phạm Hồng Vũ cũng còn quá trẻ, mở miệng ra là “ông chú” thì không chỉ Phạm Hồng Vũ không quen à ngay cả Phạm Bảo Tài cũng thấy không quen. Xã hội mới rồi, không giống như ngày xưa nữa. Nếu là ngày xưa thì cho dù là Phạm Hồng Vũ còn trẻ con, thì cũng phải gọi là ông chú. Bối phận, không thể lung tung được.
Lời này lập tức khiến cho Phạm Bảo Tài cảm thấy bất mãn, ông ta liền cười lạnh nói:



- Thư ký Phạm, cậu ta có phải là một nhân vật hay không thì tôi không dám nói. Tuy nhiên, tôi khuyên cậu ít tiếp xúc với cậu ta. Người như thế rây vào rồi thì khó chịu lắm.



Nếu như cán bộ trong thị trấn mà coi trọng Phạm Bảo Tài thì ông ta thật sự cảm thấy uy hiếp rồi.



Phạm Hồng Vũ cười nói:



- Cái này không quan trọng, tôi cũng không sợ dính vào anh ta. Bí thư chi bộ, ông cũng là một cán bộ thôn giàu kinh nghệm rồi, luôn phải dựa vào những người có năng lực như vậy đấy.



Phạm Bảo Tài càng thêm khó chịu, nở một nụ cười miễn cưỡng, nói:



- Đạo lý thì như vậy, nhưng với loại người như Phạm Bảo Thụy thì chỉ biết làm những chuyện xấu xa thôi. Hơn nữa, chuyện ở thôn Tây Long này không đến lượt cậu ta làm chủ.



- Điều đó là đương nhiên, ông mới là Bí thư chi bộ của thôn, chuyện của thôn Tây Long cần ông quyết định mới được.



Phạm Hồng Vũ quay lại, thổi phồng người “cháu trai” lên.



Sắc mặt Phạm Bảo Tài lúc này mới dễ coi một chút.



Cao Khiết âm thầm thấy buồn cười, người này còn trẻ mà “gian xảo” như vậy.



- Bí thư chi bộ, tên Phạm Bảo Thụy này, trong nhà có những ai? Anh ta kết hôn chưa? Có con cái gì chưa?



Cao Khiết cố nhịn cười, hỏi.



- Kết hôn ư, loại người đó chỉ biết lêu lổng chơi bời, bài bạc suốt ngày, chuyện du côn nào cũng dám làm. Không có việc gì thì về nhà đánh vợ, vợ hắn không chịu nổi liền bỏ đi rồi, bây giờ vẫn chưa thấy tin tức gì. Mấy năm nay, hắn không có việc gì là chạy đến nhà Bảo Thanh, Bảo Thanh còn hiền đấy, đổi thành người khác thì có khi đã liều mạng với hắn rồi.



Phạm Bảo Tài rốt cuộc không kìm nổi, trực tiếp “vạch trần gốc gác” ra.



Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ liếc mắt nhìn nhau, Cao Khiết chậm rãi nói:



- Nếu Phạm Bảo Thụy thật sự là trực hệ của Phạm Bảo Thanh, thì việc hắn ra mặt với chính quyền thị trấn vì việc của Phạm Bảo Thanh thì còn chấp nhận được. Nhưng hiện tại xem ra, người này không hề đơn giản, tâm cơ rất nặng. Bí thư chi bộ, thôn các ông có người như thế, chẳng phải là điều xỉ nhục hay sao?



Cao Khiết vừa học được chiêu “châm ngòi ly gián” của Phạm Hồng Vũ, lập tức áp dụng ngay.



Phạm Bảo Tài liên tục gật đầu, đang muốn nói gì đó thì ngoài cổng có động tĩnh, có một đám người đang đứng ở đó.