Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 97 : Đắn Đo

Ngày đăng: 01:12 22/04/20


- Anh Bảo Tài, có phải lãnh đạo thị trấn đến rồi không?



Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến liền, ngoài cổng vang lên giọng nói của Phạm Bảo Thụy.



Sắc mặt Phạm Bảo Tài trầm xuống, đứng dậy.



Cao Khiết ngồi ngay ngắn bất động, Phạm Hồng Vũ không nói gì thêm, mà tiếp tục bình tĩnh hút thuốc, uống trà, không hề tỏ ra lo lắng.



Thôn Tây Long không rộng lớn, tin tức truyền đi cũng rất nhanh.



- Lãnh đạo thị trấn đến là ai thế? Chủ tịch thị trấn Cao? Cán bộ Phạm?



Không đợi Phạm Bảo Tài trả lời, Phạm Bảo Thụy đã đi nhanh lên, ánh mắt đảo qua vào trong nhà, thoáng kinh ngạc, không kìm nổi bèn đứng ở sân nhà, không chịu đi vào trong.



Mặc dù hôm qua trên thị trấn hùng hùng hổ hổ, chọc ghẹo khiêu khích Cao Khiết, nhưng hôm nay Cao Khiết đích thân đến đây, thì y không còn dám lỗ mãng như hôm qua nữa.



Phạm Bảo Tài sa sầm mặt mày, nói:



- Bảo Thụy, các cậu đến đây làm gì?



Không những Phạm Bảo Thụy đến đây mà Hoàng Tú Anh cũng tới, cô vẫn để tang, tuy nhiên vẻ mặt bình thường, không có gì là đau buồn hay khóc lóc gì cả. Ngoài ra còn có mấy người, có lẽ là anh em thân tộc nhà Phạm Bảo Thanh. Nghe nói có cán bộ thị trấn xuống, nên muốn đến đây hỏi cho đến cùng.



Phạm Bảo Thụy cười ha hả, nói:



- Anh Bảo Tài, chúng em đến hỏi, xem thị trấn rốt cuộc sẽ xử lý chuyện của Phạm Bảo Thanh như thế nào. Việc này không thể để như thế là xong được, có đúng không?



Phạm Bảo Thụy không hổ danh là “người tài ba”, rất nhanh đã trấn định đượcc, chậm rãi nói



Phạm Bảo Tài lạnh lùng nói:



- Thị trấn xử lý thế nào thì lãnh đạo sẽ có chủ ý, cậu nôn nóng cái gì? Việc này liên quan nhiều đến cậu thế sao?



Vốn Phạm Bảo Tài cũng không phải “căng thẳng” với Phạm Bảo Thụy làm gì, bởi dù sao mọi người cũng là người một thôn. Hơn nữa con người Phạm Bảo Thụy ai cũng biết, Phạm Bảo Tài bình thường cũng không muốn chọc y. Nhưng vừa rồi Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết nói…đã kích thích Phạm Bảo Tài. Ngay trước mặt Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ thì nhất định phải có một thái độ rõ ràng.



Bí thư chi bộ thôn tuy không phải “cán bộ chính thức” nhưng cũng hiểu được chút đạo lý trong chốn quan trường.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:



- Bảo Thụy, anh coi chúng tôi là kẻ ngốc hay sao? Có chuyện dễ dàng như vậy à? Chuyện này, thị trấn nhất định sẽ có bồi thường, nhưng là giành cho người nhà của Bảo Thanh. Anh liệu có được chia chác gì hay không thì tôi không biết và cũng ki muốn quản. Tuy nhiên anh phải hiểu rõ rằng, bên ngoài việc này quả thật không liên quan gì đến anh. Nếu anh muốn làm ầm ĩ lên, khi chuyện này qua đi rồi thì anh tưởng rằng người của ủy ban thị trấn sẽ không còn ai nhớ đến nữa sao? Hôm nay anh đắc tội với Chủ tịch thị trấn Cao thì liệu có gì tốt chứ? Sau này không muốn sống ở thôn Tây Long này nữa à? Hay định lên thị trấn Phong Lâm sống? Nếu Chủ tịch thị trấn Cao cho đồn công an chào hỏi, chăm sóc anh một chút thì anh thấy thế nào?



- Cái này…



Phạm Bảo Thụy lập tức nghẹn họng.



Lời nói của Phạm Hồng Vũ đã trực tiếp động vào chỗ đau của y. Loại người như y, có khi không sợ trời chẳng sợ đất, mà chỉ sợ công an. Đồn công an muốn xử lý y thì dễ như chở bàn tay, không sợ không tìm được lý do.



Cao Khiết là Chủ tịch thị trấn, không phải là phó, đồn công an nhất định phải tuân theo mệnh lệnh của Chủ tịch thị trấn.



- Bảo Thụy, anh nghe cho rõ đây, tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh mà thôi. Việc này anh đừng có náo loạn nữa, mà hãy phối hợp công tác với Chủ tịch thị trấn, giải quyết cho êm đẹp chuyện này. Đến lúc đó anh đáng được cái lợi gì, chúng tôi coi như không nhìn thấy. Ha ha, anh là người thông minh, nhưng chưa chắc người khác đã là kẻ ngốc.



Săc mặt Phạm Hồng Vũ trở nên nghiêm túc.



- Vậy, Thư ký Phạm, anh nói xem tôi phải phối hợp như thế nào?



Phạm Bảo Thụy thái độ bắt đầu mềm xuống, nhưng cũng không gọi “ông chú” nữa, mà gọi theo chức quan.



- Rất đơn giản, đừng gây náo loạn nữa, đây là bước đầu tiên. Bước thứ hai, thì anh hãy làm công tác tư tưởng cho vợ của Bảo Thanh và người nhà của anh ấy, mai táng BảoThanh cho tử tế. Nhân tử vi đại, nhập thổ vi an, cứ để mãi ở đấy thì không được. Nếu kéo dài thời gian, thối ra đấy thì ai chịu nổi.



- Cái này… Thư ký Phạm, không gây loạn nữa thì tôi có thể đảm bảo. Tuy nhiên làm công tác tư tưởng cho gia đình Phạm Bảo Thanh thì hơi khó đấy. Bọn họ đều đang lo lắng, hiện tại nếu an táng, thị trấn không cho cái gì thì sao, đây không phải là thiệt thòi cho người đã chết hay sao?



Phạm Bảo Thụy cũng giả bộ rất thành khẩn.



- Anh lo lắng cái gì? Chủ tịch thị trấn đây không phải là đích thân đến hay sao? Đợi đến nhà Bảo Thanh, thắp cho anh ấy nén hương thì nhất định sẽ có một thái độ rõ ràng. Chủ tịch thị trấn Cao là lãnh đạo, lời của chị ấy chẳng nhẽ không đáng tin hay sao? Còn về công tác thì ngoài anh ra, Bí thư chi bộ chắc chắn cũng sẽ đi làm đấy. Chỉ cần anh không gây náo loạn nữa là dễ làm thôi.



- Đi thôi, tôi nghe lời cậu.



Phạm Bảo Thụy hạ quyết tâm.



Ông chú này, tuy còn trẻ tuổi, nhưng cũng là một nhân vật độc, vừa mượn tay nắm được điểm yếu của y, khiến y không phục không được.