Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 27 : Xương trắng

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Editor: Đông Vân Triều



Hỏi người đi đường mấy ngày liền, lúc đầu ta cũng có tinh thần lắm, nghe xong mấy tin tình báo lít nha lít nhít viết đầy bút kí cùng đủ chuyện vặt vãnh, ta "mềm" luôn:((.



Túm váy lại là tình hình giang hồ hiện nay chia thành thế chân vạc ba thế lực. Một hùng cứ Trung Nguyên Chung Ly Uyển, phụ tá đắc lực là Trường Lạc trai và Cẩm Quan đình; một cỗ thế lực khác hoành hành đông tây do Kỳ Liên bảo, Thái Hành giản dẫn đầu, Thiên Sơn cốc và Nhạn quan cũng rất mạnh, ngoài ra còn có Hạ Lan đài, đồi Vũ Nghi, Tô Dương Thu Trang các loại, tự xưng là Hoành Liên; cỗ thế lực thứ ba kéo dài từ Nam tới Bắc, lấy Thanh Thành, Thái Bạch lâu dẫn đầu, Vu Thủy giáo làm người tàn nhẫn tuyệt vọng khiến ai cũng kiêng kỵ, theo đạo Nho gồm có Nhân Tông miếu, Nam Lĩnh, Tần lăng, xưng là Tung Minh.



Tần lăng có ân oán với rất nhiều môn phái, Thái Hành giản là nghiêm trọng nhất, tiếp theo là Vu Thủy giáo, Thái Bạch lâu, Tô Dương Thu Trang, vân vân...



...Đù.



Mọe nó.



Làm sao.



Có thể.



Nhớ được.



"Chủ nhân?" Dạ Đàm nhìn ta sắc mặt không đúng, thân thiết hỏi.



"Thật muốn thống nhất những môn phái này."



Dạ Đàm sợ hết hồn: "Ngài nói cái gì?!"



"Nhiều lắm, không nhớ được."



"...Nên, nên là phải thống nhất??"



Ta,



Thần Sáng Thế,



tại sao,



lại muốn giả thiết một,




Dạ Đàm vẫn hoảng hốt như cũ, hành động chậm chạp. Ta không bằng Giang Vân Ly miệng lưỡi linh hoạt chọc cho Tần Trầm Uyên cười, chỉ có thể cuống cuồng ngồi xổm bên hắn lẳng lặng nhìn hắn.



Ta đột nhiên rất hận chính mình miệng lưỡi vụng về.



Dạ Đàm bày sẵn chăn đệm, định đẩy cửa bước ra ngoài.



"A Đàm, ngươi đi đâu đấy?" Ta cuống quít hỏi.



"Thuộc hạ là ảnh vệ, đương nhiên nên ẩn vào bóng tối." Hắn nói.



Hắn vừa nói ra câu này, trên mặt tràn ngập bốn chữ "tan nát cõi lòng", dọa ta sợ ịa: "Nín! Nín ngay!!Ở trong phòng!" Nghĩ lại ta vẫn không yên lòng, lại bồi thêm một câu, "Chỗ ta có thể nhìn thấy í!!"



"Vâng." Hắn thuận theo, nghiêm túc quỳ trước giường.



Ta bị hắn dọa quá chừng, căn bản không dám ngủ, trong đầu toàn là "kiếm thương chí tử, kiếm thương chí tử...", ngữ khí nghi hoặc, Tần Thất không phải chết vì bị một kiếm xuyên tim, thì là vì cái gì?



Ta siết chặt góc chăn ngồi ở đầu giường nhìn hắn, chỉ lo hắn nháy mắt sẽ biến mất. Hắn không nói tiếng nào quỳ trong bóng tối, ánh trăng rời rạc rơi trên bả vai hắn, chỉ mơ hồ nhìn thấy độ cong của cằm hắn. Đôi vai ta quen thuộc kia đang không ngừng run rẩy.



A Đàm.



Ngươi đang khóc sao?



Ta thậm chí ngay cả gom góp dũng khí để hỏi hắn cũng không có.



Cứ như vậy theo dõi hắn,



Ta đột nhiên.



Tiến vào phòng sửa chữa.



...Á đù.



Cuối cùng ta vẫn thiếp đi...?