Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 43 : May mắn

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Editor: Đông Vân Triều



Bởi vì hôm qua cược thua, ta không thể không vác cái mặt trẻ-ba-tuổi-bị-bố-mẹ-cưỡng-ép-đi-mầm-non này mà rửa Tiểu xoa kiếm. Trong bốn người, Dạ Tiêu cực kỳ chấp niệm với việc ăn uống nên ta sai y đi mua điểm tâm cho mọi người, hai người Hoành Thụ ở xa, chỉ còn lại mỗi Dạ Lan ẩn nấp ở phụ cận, ta bèn gọi hắn giúp ta múc nước.



Nhưng mà gào muốn rách cổ họng vẫn không có tiếng đáp lại.



Ngủ? Hay đi rồi?



Ta không thể làm gì khác hơn là tự thân chạy ra ngoài gọi tiểu nhị, sau thời gian uống cạn chung trà, chậu đồng đầy nước ấm đã được đưa tới tận tay, nhiệt độ vừa phải. Ta nhúng ướt khăn bắt đầu cọ kiếm, rửa được một nửa, Dạ Lan đột nhiên ghé vào cửa sổ hỏi: "Chủ nhân vừa gọi ta sao?"



... Ta đã gọi ngươi được gần nửa canh giờ rồi mà??



Ta nói: "Đúng vậy, ta định nhờ ngươi lấy giúp chậu nước ấm, còn tưởng ngươi đi rồi."



Dạ Lan không biết đang suy nghĩ gì, mắt không có tiêu cự, càng không đáp lời.



Ta nhìn hắn nghệt ra thì không để ý nữa. Bùn đất trên Tiểu xoa kiếm đã mềm xuống, ta cầm khăn lau đi.



Chờ ta lau xong nửa chuôi kiếm, Dạ Lan đột nhiên nói: "Vâng." Rồi biến mất.



Ta cảm thấy người này thật kỳ quái.



Chờ ta lau xong chuôi kiếm, A Thụ cũng đưa thuốc tới, ta phân phó hắn đổi chậu nước khác, bản thân thì tung tăng đi đút thuốc cho Dạ Đàm. Chén thuốc hơi nóng, mỗi một thìa phải thổi rất lâu. Dạ Đàm ngoan ngoãn dựa vào ngực ta, sống mũi đầu mày đều cứng cỏi đẹp đẽ, mặc dù không đút cơm được nhưng cũng đút được thuốc nha, ta không khỏi đắc ý.



Uống được một nửa, Dạ Lan bỗng nhiên đạp bay cửa phòng, nâng một chậu ự nước vào, nói cộc lốc: "Nước ngài cần."



Ồ ma ê goa na ni đờ phắc???



Cung phản xạ người này... quấn quanh Trái Đất mười vòng chắc vẫn dư ha???


Dạ Đàm nói: "Bởi vì để đạt được "Dạ Quân", kiếm pháp phải tốt nhất."



Ta sững sờ.



"Dạ Sát sống chỉ để giết người, phần lớn luyện ám khí độc dược, tà môn ma đạo, càng âm tàn càng tốt; Dạ Ẩn thiên về ẩn nấp theo dõi, khinh công, truy tung thuật, dịch dung là món tủ. Dạ Quân vì hộ chủ mà sinh, coi trọng nhất là trung thành, yêu cầu chiêu thức ngay thẳng, như chính nhân quân tử, nhất định phải dụng kiếm." Mắt Dạ Đàm hơi khó chịu, thanh âm càng thêm mềm mại, "Thuộc hạ... không thích giết người, cũng không thích ẩn mình truy tung, chỉ cầu đời này có thể tìm được một vị minh chủ, từ đó tâm vô bàng vụ[2], tận tâm tương hộ, cho nên ngay từ đầu đã vì danh hào "Dạ Quân" mà tập võ. Trước ngày bình xét danh hiệu, hắn tới tìm thuộc hạ, nói "nếu ngươi muốn có "Dạ Quân", nhất định ngày mai phải bại bởi ta"..."



[2] Tâm vô bàng vụ: chuyên tâm, không bị phân tâm.



Dạ Sát chưa từng thua, ta biết rõ, không khỏi giật mình: "... Ngươi đương nhiên sẽ không thua hắn."



Dạ Đàm gật nhẹ đầu.



Mục tiêu của hắn đã gần trong gang tấc, đáng tiếc trời xui đất khiến, cuối cùng vẫn bỏ lỡ.



Khởi điểm của bọn họ giống nhau, cũng là tập võ, cũng có mục tiêu nhưng lại thành hai số phận khác biệt. Dạ Quân trung thành trứ danh, mỗi một đời đều cúc cung tận tụy, chưa có ngoại lệ. Nhị thiếu gia đa nghi cỡ nào, đứng trước cái danh xưng Dạ Quân này vẫn luôn nhìn rất thiên vị, một lần thiên vị là hơn mười năm, từ đó đến nay tín nhiệm không hề thuyên giảm.



Mà Dạ Sát lại gánh lấy cái tiếng tẩu hỏa nhập ma phản bội giết chóc, khắp nơi bị người bài xích.



Ta không khỏi có chút buồn bực: "Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, sao lúc trước ngươi không nhường hắn một chút? Nếu ngươi cầm cái danh hào "Dạ Quân" thì làm sao đến mức về sau thụ nhiều oan khuất như vậy..."



"Thuộc hạ lúc ấy nghĩ rằng: thôi, nếu đã lấy được "Dạ Sát" thì chắc hẳn ông Trời cũng thấy nó hợp với ta hơn. Thuộc hạ... nói ra thì thật xấu hổ, sau thật nhiều chuyện thì nghĩ lại cũng hối hận lắm lắm." Dạ Đàm siết chặt tay ta, chăm chú nhìn ta nói, "... Tận đến khi gặp ngài."



Trong lòng ta càng thêm khổ sở, khó chịu: "Nếu ngươi không trải qua những chuyện bất hạnh này thì làm sao đến mức thành phế nhân, cứ theo gót những chủ nhân có thế lực lớn, cuộc sống của ngươi cũng sẽ tốt hơn hiện tại gấp trăm ngàn lần... Ta chẳng qua chỉ là một chủ nhân nghèo, không quyền không thế, có được cái gì đâu."



"Ngài nói sai rồi... Đủ loại quá khứ trước kia không phải bất hạnh mà là cái giá." Dạ Đàm nhẹ nhàng hôn mu bàn tay của ta, lắc đầu: "Là cái giá ta phải trả trước để nhận được món quà là gặp ngài. Tất cả nguyện vọng của ta, may mắn của ta... chính là được sống cùng ngài như bây giờ."



- ----



Đông Vân Triều: Các cô lại giục được tôi rồi:<<