Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 44 : Thất tịch[1]

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Editor: Đông Vân Triều



[1] Khất xảo: cầu xin Chức nữ giúp cho khéo tay canh cửi, thêu thùa.



Mấy ngày nay, ta càng ngày càng nhận thấy mức độ nghiêm trọng của việc không thể tự lo liệu sinh hoạt hàng ngày của Hội tàn tật.



Tình huống mỗi ngày là, Dạ Đàm ngồi phịch trên giường gian khổ tự ăn. Từ khi ta quất Dạ Tiêu, Dạ Đàm không muốn người khác đút nữa, mỗi bữa đều kiên trì tự ăn. Ta cực kỳ dân chủ, nghe theo hắn luôn.



Ta ngồi cạnh bàn cố gắng luyện tập sử dụng đũa, gắp đậu với lạc.



Hai người Hoành Thụ ngồi xổm trên mặt đất, tùy thời nhặt lạc lên để ta tiếp tục.



Dạ Tiêu kiên nhẫn ngồi cạnh Dạ Lan chỉ vào từng người trong phòng: "Đây là chủ nhân chúng ta, đây là lão đại chúng ta, đây là A Hoành, đây là A Thụ. Ngươi nhớ được không?"



Dạ Lan: "Không nhớ được."



...



Thật gian khổ.



Dạ Đàm buông bát, nói: "Chủ nhân, thuộc hạ đã không còn gì đáng ngại. Bao giờ chúng ta khởi hành?"



Ta khoát tay: "Không vội, cứ ở đây thêm một thời gian nữa."



Đã quyết định định cư lâu dài tại đây, ở khách điếm mãi cũng không phải ý hay. Ta túm lấy Dạ Tiêu đi thuê một tiểu viện nhỏ, đặt là Quân viên, ngay cạnh hồ Dương, bước ra là có thể hái sen bắt cá. Tiểu viện không lớn nhưng được cái sạch sẽ gọn gàng. Bên trong phân thành mấy gian phòng nhỏ, Hoành Thụ một gian, Dạ Tiêu Dạ Lan một gian, ta cùng Dạ Đàm một gian, còn lại vừa vặn một gian cho tỳ nữ.



Nhắc đến tỳ nữ, ta quả thực chẳng biết thuê chỗ nào, Dạ Tiêu cũng không biết, chỉ nói nhà nào toàn rơm với rạ thì hình như đều thuộc loại bần cùng sắp bán nhi nữ. Mà hai bọn ta chạy quanh trấn một vòng cũng không tìm thấy gia đình nào kiểu thế, ta bày tỏ nhớ thương siêu thị và nhân viên SHIP hàng các thứ, đồng thời chán ghét nền kinh tế hiệu suất thấp với lạc hậu này.



Giữa trưa, nhờ tiểu hỏa kế của tiệm mì hoành thánh bên đường chúng ta mới thăm dò được, chợ phía Tây thường xuyên có mấy phụ nhân sực nức son phấn kiêm chức mẹ mìn, các nàng sẽ có đường dây giới thiệu cô nương cho chúng ta. Ta vui vẻ cảm ơn, ung dung đi về chợ phía Tây.



Đi được nửa đường, bọn ta nhìn thấy một phụ nhân đang chống nạnh mắng một cô nương quần áo bẩn thỉu vá chằng vá đụp. Tiểu cô nương nhìn qua thấp bé nhẹ cân, đáng ra ở tuổi này dáng dấp phải thủy linh sinh động thì người lại đầy bụi đất, cổ tay cổ chân đều có vết bầm xanh đỏ đan xen, nàng đang ngoan ngoãn cúi thấp đầu nghe giáo huấn, cắn chặt môi không than một tiếng.



Dạ Tiêu tiến lên hỏi: "Phải Từ Nhị tẩu không?"



Phụ nhân xoay người dò xét hắn một lúc: "Có việc gì?"



Dạ Tiêu nói: "Chủ nhân nhà ta thiếu một nha hoàn."



Từ Nhị tẩu nghe thế thì cười rạng rỡ: "Rất tốt, vừa hay có ngay nha đầu này, đã đưa tới đã mấy ngày rồi đấy chờ ngài mãi." Vừa nói vừa lôi cô nương gia đẩy đến trước mặt chúng ta.




Lục tiên sinh đành sửa lời: "Vậy ta bốc chút Hoàng Cầm, sắc với lửa nhỏ một khắc[2], thoa ngoài da tại miệng vết thương, mấy ngày là đủ."



[2] Một khắc = 15 phút.



Ta gật đầu: "Làm phiền đại phu."



Bữa tối cực kỳ náo nhiệt, ta hiếm khi ngồi chung một không gian hẹp như vậy với thật nhiều người, mười phần nhức đầu.



Tiễn mấy kẻ dở hơi này, tắm rửa rửa mặt hoàn tất, ta tranh thủ thời gian bò lên giường Dạ Đàm bồi bổ tinh thần.



Dạ Đàm nhìn ra ta mỏi mệt, nhẹ tay xoa bóp: "Chủ nhân mệt mỏi?"



Ta cọ cọ vào ngực hắn: "Đúng vậy, người hơi nhiều, ứng đối khó khăn."



Ta có chút hoài niệm thời gian ở một mình với Dạ Đàm, tâm trí lên tiên.



Dạ Đàm do dự nói: "... Có khi thuộc hạ ảnh hưởng ngài nghỉ ngơi, không bằng để thuộc hạ đổi một gian khác, dù sao bây giờ cũng nhiều phòng, không cần chen một chỗ..."



Ta nghe vậy nắm chặt tay hắn không cho đi: "Nhưng ta đã quen chen chúc rồi a."



Dạ Đàm nhất thời không đáp.



Ta lại mơ mơ màng màng nói: "Hai ngày trước lúc ta bị bắt đi, tối ngủ luôn cảm thấy trong ngực thiếu thứ gì đó..."



Đệm giường kia dù là tốt nhất, lúc ngủ vẫn không quá an tâm.



Dạ Đàm trầm mặc một hồi, lại hỏi: "Chủ nhân mới vừa nói, sau này muốn sa thải bọn họ..."



Mí mắt ta đánh nhau liên tục, phải dùng đến nghị lực phi thường mới thều thào được: "Đúng vậy a, gần đây ta phát hiện ta không thích ở cùng quá nhiều người. Để bọn họ về Mạt Lăng ở đi... Bên cạnh chỉ cần một A Đàm là đủ rồi."



Dạ Đàm nghe vậy, nghiêng người đối mặt với ta, chủ động khó có được mà ôm lấy ta.



A, tư thế được ôm như vậy mà thoải mái ra phết, rồi ta an tâm chìm vào mộng đẹp.



- ----



Đông Vân Triều: Muốn phát phiếu người tốt cho bạn nhỏ Quân ghêeee