Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 49 : [Phiên ngoại] Dắt tay Dạ Đàm cùng nhau lên đường - Hạ

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Editor: Đông Vân Triều



Dạ Đàm quay trở về Kiếm Các.



Giữa trưa hôm sau, Dạ Đàm và Quân Tuyền Hành, cẩn thận tắm rửa huân hương xong xuôi, ngồi quỳ chân nhìn nhau trong phòng.



Hai người quần áo chỉnh tề, bởi Đại thiếu gia đã nhắc nhở, cởi quần áo cũng là một loại nghệ thuật, tiết tấu, kiểu cởi, thời cơ... rất không dễ dàng.



Dạ Đàm so với thường ngày càng thêm nghiêm túc, Quân Tuyền Hành thật không dám thở mạnh.



Ngồi trừng nhau nửa chén trà nhỏ, Quân Tuyền Hành nhịn không được hỏi: "A Đàm, ngươi đang chờ cái gì?"



Dạ Đàm nói: "Thời cơ."



Quân Tuyền Hành: "Thời cơ gì?"



Dạ Đàm: "Thời cơ XX."



Quân Tuyền Hành: "Vậy khi nào thời cơ đến?"



Dạ Đàm: "Lúc đó sẽ biết."



Trong lòng Quân Tuyền Hành không khỏi khen hắn: thì ra việc này lại phức tạp như vậy, không hổ là Dạ Đàm nhà ta, may mà có hắn lo lắng chu toàn.



Quỳ thêm một lát, chân Quân Tuyền Hành đã tê rần, khó mà duy trì cái tư thế ngồi nghiêm túc này.



Dạ Đàm đương nhiên biết thân thể y vốn không được tốt, bảo y tùy ý không cần câu nệ.



Quân Tuyền Hành vội vàng lắc đầu: "Không được không được, chuyện nghiêm túc như vậy sao ta có thể tùy ý."



Dạ Đàm đành nói: "Vậy để ngày khác bàn lại."



"Cũng được." Quân Tuyền Hành cảm giác loại chuyện XX này cũng chẳng vui như lời đồn, xoa xoa đầu gối nói, "A Đàm, sông Tần Hoài đêm nay có hội hoa đăng, ngươi đi cùng ta nhé."



Mạt Lăng thuộc Giang Nam mưa bụi, Quân Tuyền Hành xưa nay lại thích nước, Kiếm Các có chuẩn bị rất nhiều thuyền hoa.



Chọn lấy một chiếc be bé, hai ngươi dong thuyền một đường từ hồ sau Kiếm Các ra sông, Quân Tuyền Hành để chân trần ngồi ở mũi thuyền, mắt cá chân rẽ nước rất linh động. Thật ra bình thường y cũng không dám nhúng thẳng chân xuống nước như này, chỉ vì có Dạ Đàm ở bên nên mới nghịch.



Đêm nào trên sông Tần Hoài cũng có hội hoa đăng, Hạnh Hoa cô tửu, ngọc lâu chiếu ảnh, Dạ Đàm thân ở mười trượng hồng trần lại cảm thấy nhan sắc thế gian chẳng thể bì kịp người trước mặt nửa phần, hắn xuất thần nhìn chủ nhân chăm chú, chợt thấy trong lòng khẽ động.



"Thời cơ!" Dạ Đàm hô to.



"A?!" Quân Tuyền Hành giật mình, sửng sốt một lúc mới phản ứng vội vàng nhìn y phục bản thân, liên tiếp hỏi: "Ta, ta chưa chuẩn bị xong thì sao? Hay như vậy được rồi? Có, có vấn đề gì không?"



"... Hình như qua mất rồi." Tia mập mờ nóng bỏng trong đáy mắt tản vào gió đêm, Dạ Đàm cân nhắc thật kỹ, "Có khi thuộc hạ không nên hô thành tiếng."



"A..." Nghe vậy trái tim đã vọt tới cổ họng của Quân Tuyền Hành mới về đúng chỗ, "Vậy lần sau ngươi cứ trực tiếp bắt đầu đi."



Quân Tuyền Hành quay ra ngắm đèn, chỉ chốc lát đã xuất thần. Nói ra cũng thật kỳ quái, y vừa ngẩn người, Dạ Đàm liền cảm thấy thời cơ đến.



"Hoa đăng đẹp lắm sao?" Hắn hỏi.



Quân Tuyền Hành không rõ ràng cho lắm: "... Đương nhiên là đẹp rồi."



"Ngài còn đẹp hơn." Dạ Đàm nói lời thật lòng.



Quân Tuyền Hành bật cười: "Ta lại nhìn không thấy chính mình."



"Nhìn vào mắt ta là được." Dạ Đàm nói.



Quân Tuyền Hành giật mình, quay lại nhìn hắn, quả nhiên lập tức sa vào đôi mắt nhuốm đầy ôn nhu kia, con ngươi lòng trắng tất cả đều là hình bóng của bản thân thì ngây ngẩn cả người.
Hắn dọn dẹp sơ qua, kéo chăn bao lấy nam nhân đang say ngủ không kẽ hở, ôm lên lầu hai. Lầu hai có một gian phòng nhỏ sa chướng màn che, chuyên dùng cho việc tắm rửa, thùng đã được đổ đầy nước nóng. Vì là bể tắm trong thuyền nên cũng nhỏ hơn bình thường.



Dạ Đàm bước vào bể tắm, đặt chủ nhân mềm nhũn tựa vào ngực mình, nhẹ nhàng tách hai chân y ra, ngón tay thon dài thăm dò tiến vào nơi bí ẩn kia, rửa cẩn thận mấy lần, trong bể mơ hồ có rất nhiều sợi tơ trắng bay ra theo luồn nước, như khói bếp lượn lờ tiêu tán đi.



Quân Tuyền Hành chỉ chợp mắt lúc, nhịp tim và hô hấp đều ngừng, lòng Dạ Đàm rõ ràng biết việc này nhưng nhiệt độ người trong ngực liên tục giảm cứ kích thích bất an cùng nôn nóng, nhịn không được gọi nhẹ vài tiếng.



Quân Tuyền Hành tỉnh rất nhanh, trong mắt không thấy nửa điểm ngái ngủ, nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ lười biếng vòng tay qua ôm cổ hắn. Y vừa mở mắt, Dạ Đàm mới nghe được tiếng mái chèo khua nước cùng tiếng đèn dầu lách tách, tất cả thanh âm như cùng lúc sống lại, bể nước cũng không còn lạnh lẽo.



Dạ Đàm vừa rồi đã cẩn thận kiểm tra, Quân Tuyền Hành không hề thụ thương, ngay cả dấu hôn nặng nhẹ đều không thấy, vẫn không yên lòng hỏi: "Chủ nhân, còn chỗ nào không thoải mái không?"



Quân Tuyền Hành dán cả người vào hắn, nước trong bể ấp áp vỗ vào da thịt nõn nà chơi rất vui, thuận miệng đáp: "Không có, rất tốt, cực kỳ tốt."



Dạ Đàm mỉm cười gật đầu, trong lòng tự nhủ thật tốt quá, lại hỏi: "Chủ nhân, ừm, có đặc biệt thích động tác nào không?"



Quân Tuyền Hành lúc này mới thôi nghịch nước, lông mi khẽ cong: "Có có, lúc dán bụng sát vào nhau, giống vầy này——" Y vòng tay sau lưng Dạ Đàm đẩy hông hắn, lại áp bụng mình vào. Chỗ này ngay cả lúc tắm rửa cũng sẽ không động qua quá nhiều nên mẫn cảm dị thường, Dạ Đàm thuở nhỏ tập võ, nơi đây là cơ bụng rắn chắc, Quân Tuyền Hành lại luôn có bệnh, nơi đây lại tinh tế mềm mại, một cứng một mềm cực kì hài hòa.



Quân Tuyền Hành chợt cảm thấy thỏa mãn không thôi, tư thế này vừa vặn có thể úp mặt vào lồng ngực Dạ Đàm, nhịn không được ôm hắn chặt hơn, nhưng y còn chưa kịp cọ lần thứ hai đã bị Dạ Đàm đẩy ra, hoảng loạn nói: "Biết, biết, lần sau lại ôm..."



Dễ chịu thì dễ chịu thật, nhưng vật giữa hai chân cũng dán vào nhau, quả thật là quá nguy hiểm.



Dạ Đàm hít thật sâu ép mình tỉnh táo, lại hỏi: "Còn, còn không...?"



Quân Tuyền Hành chẳng cần nghĩ ngợi đã cho ra đáp án tiếp theo: "Lúc hai tay A Đàm đỡ hông ta." Đoạn ấn tay Dạ Đàm ôm eo mình, vui vẻ gật đầu.



Dạ Đàm chạm vào eo y, chỉ cảm thấy thân thể này càng ngày càng gầy yếu, rõ ràng lúc mới gặp chưa đến mức đó... Lòng ngập tràn chua sót, hắn ôm lấy cả người y.



Hôm nay đã mấy lần Quân Tuyền Hành bị người ta cự tuyệt đẩy ra, đương cảm thấy vắng vẻ như phi tần chốn lãnh cung thì đột nhiên được ban một cái ôm siết, quả thật là thụ sủng nhược kinh, chưa kịp cao hứng đã phát hiện ra Dạ Đàm mười phần sa sút.



Y ngoan ngoãn để hắn ôm, lúc lâu mới xoa tóc hắn hỏi: "Lại làm sao rồi?"



"Đến tận bây giờ vẫn chưa bảo vệ ngài cẩn thận."Giọng hắn rất trầm.



Quân Tuyền Hành biết Dạ Đàm lại bắt đầu rơi vào tự trách, chính y lại không thèm để ý cái này, làm kẻ tàn phế đến nghiện, mỗi ngày nằm trong ngực Dạ Đàm tiêu dao khoái hoạt, cơm có người đút, áo có người thay, quả thật chẳng muốn tìm cách trị bệnh chút nào.



Cho tới hôm nay.



Quân Tuyền Hành đột nhiên cảm thấy, cái thân già ốm yếu bệnh tật này thật ngáng đường một số chuyện!



"A Đàm, để ta nghĩ biện pháp chữa khỏi nha." Quân Tuyền Hành nói.



Dạ Đàm đã chẳng vì tìm liều thuốc chữa bệnh này mà tốn mất mấy năm vô vọng, hiểu được ước muốn này rất xa vời, biết y đang dỗ mình thì chua chát cười một tiếng: "Ừ."



Quân Tuyền Hành biết hắn nghĩ gì, cố định nhìn hắn, nói vô cùng chân thành: "A Đàm, mỗi lần ngươi cảm thấy ta đang nói đùa, ta đều chưa từng nói đùa."



Dạ Đàm sững sờ, đủ loại chuyện trong quá khứ vọt tới tán loạn, hắn cả đời trằn trọc lưu ly, cơ hồ nhận hết thảy vũ nhục của thế gian, cuối cùng lại có một người bước đến, chưa từng oan ức hắn, chưa từng lừa hắn.



May mắn biết chừng nào.



Dạ Đàm bế y ra, cẩn thận lau khô tóc rồi đặt y vào trong chăn ấm. Cơ thể Quân Tuyền Hành cực kỳ suy nhược, Dạ Đàm cũng vì thế mà nơm nớp lo sợ hồi lâu, cả hai đều mệt rã rời, nhanh chóng ôm nhau chìm vào giấc ngủ.



Dạ thâm hốt mộng thiếu niên sự, lạc hoa thì tiết tiện phùng quân.



Đêm dài mộng niên thiếu, hoa rơi gặp người yêu.



[-Hết-02/07/2017]



- ----



Đông Vân Triều: Phiên ngoại vẫn chỉ là phiên ngoại thôi các cô nhé, ở mạch truyện chính 2 em bé vẫn chưa chính thức yêu nhau.:))