Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 50 : Chuyện hàng ngày

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Editor: Đông Vân Triều



Ta vừa bước ra khỏi cửa vừa ôm chồng ngân phiếu đếm tới đếm lui, đi chơi hội thì nên phát lì xì cho mọi người vui vẻ nhưng không biết nên phát bao nhiêu, một trăm lượng là nhiều hay ít? Phát bạc hay hoàng kim? Hoàng kim thì lại hơi quá, nhỡ có người phát hiện rồi tố cáo ta thì toi...



Ta không có cách nào khác đành phải cầu viện ngoại binh: "A Đàm, ta muốn lì xì cho bọn Dạ Tiêu Thất Thất, nên phát bao nhiêu bây giờ?"



Dạ Đàm ngoan ngoãn đứng trước cửa sổ, trả lời: "Tuân lệnh chủ nhân."



Ta bất mãn hết sức: "Ta đang hỏi ngươi đấy, trả lời tử tế coi. Ngươi không nói là ta đi hỏi người khác nha."



Dạ Đàm nghĩ nghĩ, trả lời nghiêm túc: "Chủ nhân từ trước đến nay rất hào phóng, vậy thưởng một quan tiền đi."



Ta lâm vào trầm tư.



Một quan tiền.



Suy nghĩ thật lâu, vẫn phải hỏi ra lời: "Một quan tiền là bao nhiêu?"



Dạ Đàm nhìn ta rồi cúi đầu đáp: "Bẩm chủ nhân, một lượng bạc bằng ba quan tiền."



...



Ta cảm thấy khái niệm hào phóng của Dạ Đàm rất có vấn đề.



Nhưng loại khuyết thiếu khả năng nhận thức như ta đây cũng không có tư cách chất vấn hắn.



Ta lại hỏi: "Có quá ít hay không? Một quan tiền có thể mua được cái gì?"



Dạ Đàm: "Mua đồ chơi với đồ ăn vặt ở hội chùa chỉ tốn vài văn tiền, dù có ăn thùng uống máng cũng không hết."



Whoa, nhiều vậy sao.



Thế nhưng ta đường đường là Thần Sáng Thế, lúc phát lì xì: "Đến, thưởng ngươi nửa lượng bạc."



... 0 điểm về chỗ. Đã nghèo lại còn keo kiệt!



Ngoài phòng có người hét to "Lại đây!", rồi Dạ Tiêu đẩy Dạ Đàm ra, lộ ra Dạ Lan mặc một thân trường sam xanh ngọc đứng đằng sau, mười phần không được tự nhiên. Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn mặc quần áo sáng màu, khiến mắt hắn cũng vô thức sáng hẳn lên.



Dạ Tiêu đắc ý nói: "Thế nào, chủ nhân, có đẹp không? Là ta chọn đó."



Ta gật đầu: "Đẹp đẹp, nhưng sao ngươi vẫn mặc bộ đen cũ, mặc giống hắn đi?"



Dạ Tiêu gãi gãi đầu: "Ta không quen mặc đồ chói như thế, cảm giác như mình là bia ngắm di động vậy."



Dạ Lan lập tức hùa theo: "Ta cũng rất không quen."



Dạ Tiêu tập mãi thành thói quen: "Nhịn đi."




Ta cua gắt sang câu trả lời: "Khụ, mua, mua Dạ Đàm chỉ tốn một lượng thôi."



Thất Thất: "A?!"



Dạ Tiêu: "A A?!"



Dạ Lan ngơ ngác: "... A A A??"



Ta: "Bởi vì hắn bị chủ nhân trước phế hết võ công, mình còn đầy thương tích. Mà một lượng cũng không phải để mua hắn đâu, là phí thủ tục nhận nuôi đấy."



Thất Thất sửng sốt bỗng nhiên giận tím mặt, hung hăng đạp vào chân ta: "Loại chuyện này Dạ Đàm ca ca nhất định rất thương tâm a! Huynh còn dám nói đùa! Huynh nói đùa này! Nói đùa này!..." Mỗi lần nàng nói ra một chữ "này", bàn chân đáng thương của ta lại ăn một phát đạp.



Dạ Đàm vội vàng kéo Thất Thất sang một bên nhắc nhở: "Không được gây sự với chủ nhân."



Thất Thất cắn môi dưới muốn khóc, Dạ Đàm cũng luống cuống: "Muội đừng khóc. Ta cũng không ngại việc này... Cũng phải chịu một ít thiệt thòi như vậy mới có thể phụng dưỡng chủ nhân, là ta may mắn."



Ta: "Đúng thế, lúc ấy ta rất nghèo nha, cả cái thân già tìm lên tìm xuống cũng không có nổi một lượng bạc. Dạ Hành lại chỉ muốn tống khứ hắn đi nên coi như ta nhặt không hắn luôn."



Thần sắc Thất Thất lúc này mới hơi ổn định, ta nói sâu xa: "Cho nên, Thất Thất muội cũng không phải người rẻ nhất Quân viên, giá người ta gán cho muội chưa bao giờ là giá trị đích thực con người muội. Ta nói đúng không, A Đàm?"



Dạ Đàm nửa quỳ cọ cọ bụi bẩn trên giày ta mà Thất Thất vừa giẫm lên, cũng không ngẩng đầu lên đáp: "Dạ."



Dạ Đàm rõ ràng là người lạnh lung ít nói, vậy mà ai ai cũng thích hắn, ngay cả Thất Thất muộn tao cũng quy phục, thật thần kỳ, sao làm được ta?



Ta vội vàng kéo hắn dậy: "Kệ giày ta, chúng ta đi thôi."



Ta nhớ tới giá của Dạ Tiêu, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, thế còn Dạ Lan?"



"... Hai ngàn ba trăm." Dạ Tiêu nhụt chí.



Ta sợ hãi than: "Ha, ngươi còn rẻ hơn hắn."



"Không có cách nào, bởi vì chiến tích hắn quá tốt, lúc thí luyện hắn không biết bao nhiêu lần đứng đầu. Nếu không phải do đầu óc hắn có vấn đề, có khi giá cũng lên tới bốn ngàn lượng chứ chẳng chơi." Dạ Tiêu giương mắt nhìn Dạ Lan, ngữ khí mười phần sa sút, Dạ Lan mờ mịt nhìn lại tựa hồ không rõ vì sao y khổ sở, ta đang định an ủi đôi người cơ khổ thì Dạ Tiêu bỗng nhiên ầm ĩ reo lên, "Nhưng mà lần đó lão đại cũng chỉ mang hơn bốn ngàn ha, HA HA HA HA HA, may mà tên gia hỏa này có bệnh, không thì không mua nổi."



"Mặc dù giá trị bản thân ta trân quý nhưng mà ta còn chưa thấy qua nhiều tiền như vậy." Dạ Tiêu hào khí vung tay lên, "Nào, đi ăn, ta mời khách, để bổn đại gia dẫn cái vị đi thưởng thức sơn hào hải vị MUAHAHAHAHA."



Dạ Đàm: "Không được đi trước chủ nhân."



Dạ Tiêu: "A. Thật xin lỗi."



Tôn nghiêm của ta, toàn bộ nhờ Dạ Đàm cứu vãn.



- ----



Đông Vân Triều: Hii:>