Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 53 : Bạch Long

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Editor: Đông Vân Triều



"Trả kiếm... Có thể trả, chỉ e là mệnh cũng phải lưu lại." Dương Khinh Chu đặt chén trà xuống mặt bàn dường như đang do dự, càng nghĩ mày càng nhíu chặt, thản nhiên nói, "Thẳng thắn với huynh, sau hôm đó, ám vệ theo dõi, người tới đoạt kiếm... Tung Liên, Hoành Liên đều có một chân, không ít người là chính ta phái đi." Hắn thở dài, hạ thấp giọng, "Huynh đừng trách ta, hồ Dương là phạm vi quản hạt của ta, là chức trách của ta."



"...Cám ơn huynh đã nói, ta quả nhiên không nhìn lầm người." Ta nghĩ nghĩ, lại hỏi, "Thế... thế lai lịch ta ta vừa nói cho huynh í, huynh giấu kín được không?"



Dương Khinh Chu áy náy lắc đầu: "Thật xin lỗi, ta không thể đáp ứng. Tối nay ta sẽ báo cáo toàn bộ sự thật lên trên."



"Vậy cũng được, để ta nghĩ biện pháp khác." Ta nhìn thần sắc hắn ảm đạm, hơi không đành lòng, an ủi, "Khinh Chu, ta biết huynh phải gánh rất nhiều trách nhiệm, Dương Khê trên dưới đều khiến huynh hao tâm tổn trí mới có hôm nay... Đây đều là tình thế bất đắc dĩ, đừng tự trách. Huynh thẳng thắn nói thật với ta, ta đã rất vui rồi."



"... Huynh... Ai, thà huynh cứ trách ta còn hơn." Dương Khinh Chu cười khổ một tiếng, lại nói, "Nhưng huynh cứ yên tâm. Người bề trên có tin không lại là một chuyện khác."



Ta gật đầu: "Hi vọng là như vậy. Nếu có người từng bước đuổi sát... ta về sau trốn đi là được."



"... So với cái này..." thần sắc Dương Khinh Chu ngưng trọng hơn, "Nhất Kiếm Mộ bên kia sợ là càng không ổn."



"Sao vậy??"



"Nhất Kiếm Mộ vì táng kiếm mà quy định định kỳ phải nộp lên một thanh kiếm chặt đứt trăm binh. Nếu quá hạn mà vẫn không làm được..." Dương Khinh Chu dừng lại, lạnh lùng nói, "Sẽ bị giết."



Trong lòng ta lạnh tanh, run giọng hỏi: "... Định kỳ, là... bao lâu?"



Dương Khinh Chu: "Mùng một mỗi tháng."



Ta thấp thỏm: "... Không phải, ngày mai à."
Chỉ nghe thấy Dương Khinh Chu hô sau lưng: "Hẹn gặp lại."



Có rất nhiều chuyện ta chưa kịp bàn giao, ta sầu muộn nói: "Ta còn muốn phân phó vài câu... tỷ như Thất Thất cùng Dạ Tiêu, còn có Dạ Lan, ba người này ta đều không yên lòng... Quân Lạc Thư bên kia cũng cần Khinh Chu hỗ trợ chuyển lời. Vạn nhất lần này..."



"Trở về rồi nói cũng không muộn." Dạ Đàm hiếm thấy ngắt lời ta, không cho ta nói tiếp.



Ta hiểu tấm lòng của hắn, cũng im. Ta mới ở đây có bao lâu mà lòng đã có nhiều lo lắng, còn Dạ Đàm một thân một mình đến nay trong lòng chỉ có một mình ta, nhất thời cũng hơi khó chịu. Yên tĩnh nửa ngày, lại chỉ đáp: "Được."



Thôi, suy nghĩ nhiều vô ích. Dương Khinh Chu đã nói là còn có cơ hội, đến lúc đó gặp chiêu phá chiêu đi.



... Nếu như bất hạnh, lần sau ta sẽ xóa cái Nhất Kiếm Mộ mẹ thiên hạ này ra khỏi hệ thống.



Càng sống lâu ở đây, ta càng cảm thấy có thật nhiều thứ phải sửa.



Nhưng nghĩ mà xem, ta cùng Dạ Đàm, còn những người khác nữa đã trải qua thật nhiều thật nhiều chuyện... Nếu bọn họ đều quên hết, chỉ còn mình ta nhớ kỹ, thế thì đáng thương biết nhường nào.



Trời đã vào đông, gió đêm lạnh buốt, ta càng được nước chui vào ngực Dạ Đàm cọ cọ. Hắn biết nên kéo vạt áo trước vòng qua che thêm cho ta, thấp giọng nói: "Còn lạnh không? Đường xá hơi xa, ngài nghỉ ngơi một chút đi." Hắn ôm eo ta siết chặt vào ngực hắn để tránh bị tuột xuống. Lưng ngựa mặc dù xóc nảy nhưng cũng chẳng bằng một ngày hết kinh ngạc lại mỏi mệt. Ta đáp một tiếng rồi nhắm mắt.



Nếu như...



Nếu như lần luân hồi này kết thúc, Dạ Đàm từ đây không nhớ rõ ta.



Vậy ta có khác gì đã chết đâu...?