Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 54 : Thương Hải

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Editor: Đông Vân Triều



Ngựa không dừng vó đi nguyên một ngày một đêm, tận lúc Mặt Trời ngả về Tây hai người mới ngoặt vào một mảnh rừng. Hai bên là dãy núi non trùng điệp, ở giữa có một con đường mòn thẳng dài, cuối tầm mắt là một ngọn núi cao sừng sững, nơi đó có nhô ra một mảnh đất bằng, chính là địa bàn của Nhất Kiếm Mộ. Nơi đây dựa Bắc hướng Nam, lưng dựa núi, ở cạnh sông, hợp để đào huyệt đặt mộ.



Đến gần ngọn núi kia, ta chợt thấy dưới hông trầm xuống, ngựa Ngọc Lan Bạch Long hí dài một tiếng liền ngã xuống. Thần kinh Dạ Đàm đã kéo căng cả một ngày lên đường, lại vẫn còn tinh lực ôm ta nghiêng người tránh qua một bên chỉ trong nháy mắt. Ta nhìn lại chỗ vừa dừng chân, thấy con ngựa đang giãy giụa cùng bốn vó đã đứt lìa của nó. Ngọc Lan Bạch Long rên rỉ không ngừng, ta nhắm chặt mắt không dám nhìn, ra tay tàn nhẫn như vậy quả nhiên không phải kẻ tầm thường, chỉ sợ chuyến đi này lành ít dữ nhiều.



Một thanh âm mang theo ba phần men say vẫn ung dung khiển trách: "Đã tới gặp tổ tông, há có đạo lý cưỡi ngựa?"



Ta quay lại nhìn, một người trung niên phóng đãng nằm nghiêng người trên tảng đá tự rót rượu tự uống, là người ta có cơ hội được gặp một lần tại Đại hội phẩm kiếm thành Dương Khê, là người ngồi bên cạnh lão Thu Trang tặng kiếm hại ta, ngạc nhiên hỏi: "Sao... Sao ngươi lại ở đây?"



Người trung niên cười lạnh nói: "Là ta dẫn hai tên nhãi các ngươi tới, đương nhiên ta phải quản."



Ta cung kính hỏi: "Thỉnh danh xưng của tiền bối?"



"Cừu Vô Cữu." Hắn ngửa đầu uống xong một chén lớn, rồi tiện tay ném đi, xoay người cười to, "Ngay cả ta mà cũng không biết, đúng là thứ nông cạn. Tiếc là các ngươi sống không quá đêm nay, không có phúc khí được ta dạy cho mà làm người."



Ta thở dài: "Phúc khí này chắc chắn không có, nhưng chúng ta đến đây là muốn kéo dài tính mạng qua đêm nay và nhiều đêm nữa, mong tiền bối chỉ điểm vài câu."



"Hôm nay chính là mùng Một, Mặt Trời cũng sắp xuống núi. Các ngươi một tháng này chẳng có hành động gì, xác thực đáng chết." Cừu Vô Cữu từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống bọn ta, trên mặt chỉ có ý tiếc rèn sắt không thành thép, chẳng có nửa điểm đồng cảm.



Ta lại nói: "Mặc dù đáng chết, nhưng thực sự không muốn chết. Có người nói với ta rằng việc này vẫn còn chỗ thương lượng, cho nên đặc biệt đến đây xin chỉ giáo."



"Có, đương nhiên là có!" Cừu Vô Cữu như thể nghe thấy kinh thiên chi ngôn, vỗ tay cười ầm ĩ, "Ngươi chỉ cần phá vỡ quy củ của chúng ta, đừng nói ngươi muốn mạng sống, muốn toàn bộ Nhất Kiếm Mộ chúng ta tự sát tạ tội cũng được."



Ta vội nói: "Tiền bối, ta không nói đùa..."



Cừu Vô Cữu ngừng cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm ta, điềm nhiên nói: "Nhất Kiếm Mộ chúng ta từng thế hệ đều chỉ sống vì cung phụng một thanh kiếm, nếu ngươi có thể chặt đứt thanh kiếm ấy tự nhiên sẽ đổi được quy củ của chúng ta."



Lòng ta nhẹ hẳn, cái này chắc chính là biện pháp duy nhất mà Dương Khinh Chu đã đề cập tới.



Nghe rất ứ ừ, nhưng vì số phận không muốn lạnh thây quá sớm, ta đành thuận theo.



Ta gật đầu như gà mổ thóc: "Xin tiền bối cho phép ta thử một lần ạ."



Cừu Vô Cữu híp mắt: "Có thể, đương nhiên có thể. Ta rất chờ mong... Chỉ là ngươi đã nghĩ kỹ chưa, kiếm này không phải ai cũng có thể chém đứt, nếu như ngươi thất bại thì phải lấy cái mạng chó của ngươi ra tạ tội khinh nhờn với kiếm."
"Ta thật không có tiền đồ." Ta cười khổ một tiếng, "Có thể ôm ta một chút không?"



Dạ Đàm gật gật đầu, ôm ta. Ta trở lại vòng ôm thân thuộc, chôn mặt vào cổ hắn hít lấy hít để, lòng cũng tĩnh lặng hẳn.



Ta thật sự là mười phần đau bi.



Khốn cảnh hiện tại hoàn toàn là do ta không thể tự do xuất nhập phòng sửa chữa, nâng trị số của kiếm bên mình cao hơn Thương Hỉa di túc. Bây giờ tình thế cấp bách, đêm nay Dạ Đàm có lẽ cũng chẳng có lòng mà hôn trộm ta, ta cũng tuyệt không thể đặt tính mạng của hắn lên trên một sự kiện ngẫu nhiên bộc phát của cảm xúc như thế được.



Càng nghĩ ta lại càng không hiểu tại sao trước kia ta lại muốn cài đặt một chương trình khởi động cực đoan như thế, thiểu năng toàn tập.



... Chờ một chút.



Sao ta lại cảm thấy mình thiểu năng ta?!



Không có khả năng!!



Bởi vì ta có phải thiểu năng đâu?!!!



Ta đã không phải là thiểu năng vậy thì cũng tuyệt đối không thể lập ra một cái chương trình khởi động ngu ngục như thế. Ta không hố người, làm sao có thể chuyên môn hố chính mình.



Đã phải dùng tới phòng sửa chữa, tất nhiên là ta đang lâm vào một tình huống tràn ngập nguy hiểm, càng có nguy cơ lại càng ỷ lại, ta khẳng định sẽ phải thiết lập một cái nút khởi động dễ dàng mà dù có ở một mình ta cũng tự làm được; mà cái lệnh này cũng phải nhanh, có khả năng hoàn thành trong nháy mắt, không cứ như siêu nhân Gao hò hét biến hình chắc đã bị quái vật giết chết từ tám đời. Mà một khi ta tiến vào phòng sửa chữa bo đỳ ta sẽ không khác gì đã chết, cho nên thao tác ấy phải hết sức đặc biệt, không phải hoạt động thông thường phổ biến, chứ không cứ chỉ chạm vào một cái hay sượt tay qua thì dọa người đi đường phải biết...



Bản thân làm được dễ dàng, người bình thường lại tuyệt đối sẽ không làm, động tác phải nhanh.



Nếu như để ta lập...



Ta sẽ lập ra cái gì?



- ----



Đông Vân Triều: Truyện đã đi được một nửa chặng đường, tôi bắt đầu mở nhận comment kiến nghị truyện dịch tiếp theo nhé các cô. Nếu các cô tin tưởng năng lực dịch và lương tâm chức nghiệp hạn hẹp của tôi thì có thể kiến nghị một số bộ đam chưa được dịch hoặc đã drop mà các cô thích cho tôi để tôi bắt tay vào phục vụ các cô nhé. À tất nhiên là sau khi gần xong bộ này:)). Xin cảm ơn.



À, thêm comment nữa đi, tôi thích đọc:<<.