Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 62 : [Phiên ngoại] Giấc mộng ban trưa 4

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Editor: Đông Vân Triều



Đã ở Dạ Hành thì làm gì có cái chuyện được yên ổn nghỉ ngơi từ từ dưỡng thương. Dù vết thương chưa khép miệng, Quý Mão vẫn phải miễn cưỡng dựng hắn dậy. Bính Tuất ngoan ngoãn ngồi trên giường, Quý Mão lục lọi tủ tìm cho hắn một bộ quần áo màu xanh đen xem như lành lặn, còn nửa quỳ dưới đất đi giày cho hắn.



Bính Tuất cúi đầu không chớp mắt nhìn y, chẳng biết nghĩ gì mà nuốt nước bọt cái ực.



"Đứng dậy được không?" Quý Mão đi xong giày, nắm tay hắn hỏi thử.



Bính Tuất nghe là làm liền, thấy hắn khá ổn Quý Mão bèn buông lỏng tay lui lại mấy bước: "Cử động chút ta xem có đau hay không?"



Bính Tuất lắc đầu.



Quý Mão vỗ vai hắn: "Hỏi thì hỏi thế thôi chứ đau thật thì cũng phải đi, ta chẳng giúp gì được đâu."



Y quay người dắt Bính Tuất đến sân thí luyện, gặp mấy đồng liêu trên đường, ai thấy hắn thần thái sáng láng đều nhao nhao trêu chọc: "WOW, cứ như một người khác ấy nha, tiểu huynh đệ, ngươi đúng là săn sóc chu đáo."



"Đương nhiên." Quý Mão khoác vai Bính Tuất lắc lắc, đắc ý đến mức không biết trời đất đâu.



Đồng liêu lại ồn ào: "Quý Mão đúng là hiền thê lương mẫu."



Quý Mão cười cảm thán: "Chậc, chẳng khác gì nuôi con trai luôn."



Người ngốc chính là có chỗ tốt này, chỉ thích nghe chữ mà mình thích, còn chữ mình không thích... cứ kệ mọe nó là được. Về sau Dạ Tiêu nhớ lại hai từ "hiền thê" đầy tiên tri này kiểu gì cũng không nhếch miệng cười nổi, cảm thấy muốn dập đầu tạ tội với bông cúc non bị ép nở của mình.



Trước khi vào sân huấn luyện không ai được biết nội dung của chương trình học, Quý Mão đẩy Bính Tuất vào rồi cũng không biết nên khuyên gì, lựa lời nói: "Cố gắng sống sót, ta chờ ngươi ở đây."



Bính Tuất đứng giữa phòng tối, nhìn Quý Mão đóng sầm cửa đá, cắt đứt mọi âm thanh của sự sống bên ngoài.
Đôi găng tay này trông thì bình thường, nhưng ở mỗi ngón đều giấu một lưỡi dao nhỏ cực sắc. Quý Mão cẩn thận đeo vào cho Bính Tuất, dạy hắn thu phóng lưỡi dao như thế nào. Lưỡi dao tuy nhỏ, nhưng thắng ở chỗ sắc bén và linh hoạt, còn có thể trở thành một đòn bất ngờ, rất thích hợp với ám vệ.



Để hắn quen với vũ khí mới, Quý Mão chạy đi hái một đống quả dại, trải qua mấy ngày, Bính Tuất đã có thể phóng dao gọt hoa quả thật nhuần nhuyễn, rồi thu lại đưa quả không cho hắn.



Quý Mão ăn đến mức răng mất cảm giác.



Nhưng chịu thôi, y không ăn, Bính Tuất cũng làm mình làm mẩy không gọt.



Bính Tuất được y chăm sóc suốt, hiếm lắm mới có cơ hội nâng khăn sửa túi, gọt đến mức không biết trời đâu đất đâu.



Quý Mão ăn không tiêu, thấy hắn cao hứng cũng chỉ đành nuốt nước mắt mà ăn: Được, ngươi vui là được.



"Thực sự không ăn được nữa, tha cho ta đi." Quý Mão không kiên trì được lâu, giương cờ trắng đầu hàng.



Bính Tuất nghe vậy bèn gật đầu, không gọt nữa. Dùng ống tay áo lau sạch nước quả còn sót lại trên dao, còn cười ngốc.



"Cười cái gì mà cười? Thích như vậy?" Quý Mão thở dài nói, "Ngươi thật dễ nuôi."



"Thích." Bính Tuất an tĩnh nhìn y, con ngươi đen nhánh sáng ngời, khó khăn lặp lại, "Quý Mão, thích."



Quý Mão ngây người một lát, lấy lại tinh thần thì lúng túng ho khan: "Ngươi nói chuyện cho đàng hoàng đừng có mà ăn bớt chữ, người ta... người ta hiểu nhầm bây giờ."



Bính Tuất mê man nhìn y.



Quý Mão xoa trán hắn, cười nói: "Đồ ngốc ngươi ý mà, hai năm sau sợ rằng chẳng còn nhận ra ta là ai nữa. Biết thích là cái gì đâu chứ?"