Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 61 : [Phiên ngoại] Giấc mộng ban trưa 3

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Editor: Đông Vân Triều



Để tên Bính Tuất mau chóng chạy nhảy được như người bình thường, y đổi thức ăn, than củi, thuốc thang... phải nói là thả cửa. Bính Tuất lại không có chút tự giác nào của bệnh nhân, thịt thà cá mú cứ năm lần bảy lượt đẩy sang đĩa y, y nghiêm túc từ chối hai lần, giả vờ đưa đẩy ba lần rồi đưa vào mồm hút sùm sụp.



Cơm no rượu say áo lại còn mới, Quý Mão hoảng hốt cảm thấy bây giờ mùa xuân mới về trên thân xác già cỗi của y.



"Không biết là ai đang chăm ai nữa." Quý Mão xoa bụng xỉa răng nói.



Mệnh Bính Tuất rất cứng, được y nuôi mấy ngày mà đã béo trắng ra, coi như tàm tạm. Lối sống quy củ canh tư tỉnh dậy của Quý Mão bị phá hủy chẳng còn lại gì, nhờ những ngày ăn nằm chờ chết quá đỗi nhàn nhã mà y cũng cảm thấy mình béo ra, lại còn có thể ngủ một mạch tới trưa trời trưa trật, quả thực thối nát!



Kỳ nghỉ ngắn ngủi kết thúc, Dạ Hành khôi phục huấn luyện thường nhật. Quý Mão thấy Bính Tuất đã khôi phục kha khá, tiện mồm nói: "Vết thương của ngươi lành rồi, không đổi than củi nữa nhé. Với cả ta phải trở về kiểm kê chút đồ đạc, tối nay không đến ngủ với ngươi nhaa."



Mấy ngày đồng sàng cộng chẩm may mà không quẳng cho chó ăn, khả năng giao tiếp của hắn ngày càng tiến bộ, có thể nghe hiểu lời y.



Quý Mão thử hắn chút, giả vờ chạy ra ngoài đợi một lúc lại chạy vào, thấy Bính Tuất vẫn lẳng lặng ngồi ở chỗ cũ, không còn cái cảnh gà con chạy lăng xăng tìm mẹ là y nữa rồi.



Xem ra y cũng nuôi tốt phết nhẩy, Quý Mão vui vẻ nói: "Ngủ đi."



Bính Tuất gật gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống.



Sau cuộc đại chiến, quân số dần đi vào ổn định. Giường trống ở các nhà chung cũng không phải để không, tự quản lý các tầng sẽ phân người xuống hoặc tuyển người mới từ các nguồn không quá chính thống, theo y được biết. Nhưng dù sao thì lệnh cũng chưa được truyền xuống, vì vậy chỉ có vài nhóm nhỏ lục tục tới nhận huấn luyện.



Quý Mão trở về nhà chung của mình ngủ, trước khi trạm gác đánh hiệu lệnh trống bắt mọi người dậy, y đã rửa mặt chải đầu tươm tất. Cầm con dao nhỏ trong tay, xúc cảm không tồi, y khoan thai bước tới trường huấn luyện.



Sân khác, các hạng mục kiểm tra cũng khác. Tốc độ, khả năng ẩn nấp, sức chịu đựng, đối chiến, kháng thuốc,... chủng loại phong phú. Chương trình học hôm nay là vượt qua hầm tối với đủ các thể loại cơ quan ẩn hiện, phải né tránh tên lạc ngẫu nhiên, cũng phải giết hết chuột chạy tán loạn sát mặt đất. Quý Mão trời sinh ngây thơi vô đối, khả năng cảm ứng nguy hiểm thấp đến mức không dám nhìn thẳng, mục tránh ám tiễn đương nhiên là yếu nhất, nhưng được cái thị lực y tốt, phi mười dao thì trúng tám gần chín, vậy nên là người đầu tiên vọt khỏi hầm tối, tuy nhiên vẫn phải chịu chút thương tích.



Quý Mão ôm cái mông và đầu gối cắm đầy ám tiễn ra khỏi sân thí luyện, nhìn trời hít sâu một hơi: Hôm nay vẫn sống!



Lại nghĩ không biết thằng ngốc kia còn sống không ta?




Y xoa đầu Bính Tuất, ngắm dáng vẻ buồn bã bất lực của hắn, hỏi: "Bính Tuất,... sao ngươi lại tin ta như vậy?"



Ta và ngươi rõ ràng không quen.



Ta căn bản không biết ngươi ở phòng nào, chẳng nói với nhau được mấy câu, ta lại còn không nhớ tên ngươi.



Ngươi...



Vì sao cứ ngồi trước của viện ta cả đêm, vì sao cứ cất kỹ mấy viên đường ta chỉ tiện tay cho, vì sao sợ ta giận, vì sao không chất vấn ta, vì sao chẳng chịu nghe lời người khác mà với ta lại ngàn thuận trăm thuận...



Vì sao...



Vì sao ngươi đã quên hết thảy, lại chỉ nhớ mỗi ta?



Bính Tuất sau khi nghe xong thì mờ mịt hỏi lại: "Không phải sao?"



Dựa dẫm vào y, tin tưởng y tựa như đã trở thành bản năng nằm sâu trong tiềm thức của hắn, câu hỏi của y buồn cười như thể đang hỏi tại sao hắn thở vậy.



Miệng lưỡi Quý Mão có trôi chảy cỡ nào thì giờ phút này cũng không biết phải trả lời kiểu gì.



Lòng Quý Mão hốt hoảng, không dám tìm câu trả lời cho hắn, cũng không dám tìm cho chính bản thân mình. Y đã quen là một kẻ không tim không phổi, loại cảm xúc ngoài luồng như vậy...



Y bất đắc dĩ nói: "Thôi vậy. Sau này chúng ta ngủ chung, sáng sớm ta gọi ngươi dậy đi thí luyện, sẽ không bỏ lỡ nữa."



- ----



Đông Vân Triều: Cuối cùng cũng nghỉ Tết rồii:>>