Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 85 : [Phiên ngoại] Tử Tức - Tặng quân một con đường khác 2

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


2



Editor: Đông Vân Triều



[02]



Dạ Quân giỏi thấu lòng người, khả năng đoán sai không lớn, nhưng vào cái ngày mới gặp chủ nhân thì có sai một lần.



Giấu tài đã mười bảy năm, chỉ để đợi đến kì đánh giá danh hào này của Dạ Hành giữa trời đông giá rét.



Dạ Quân mười phần chắc chín nắm được "Dạ Quân ngự đế" trong tay, sau lễ thụ phong nhận lệnh bài, hắn chắc chắn sẽ bị đưa đi. Giang hồ bây giờ môn phái vừa có tài lực vừa có dã tâm không nhiều, đếm đi đếm lại cũng chỉ có những cái tên quen thuộc. Hắn đoán non nửa mình sẽ vào điện Uổng Sinh, tính tình của mười vị Diêm La hắn cũng mò được kha khá, chủ nhân mới không phải Sở Giang Quân thì chính là Biện Thành Quân.



Trong thâm tâm hắn hi vọng là Sở Giang Quân, bởi Sở Giang Quân chơi cờ không tệ, từng tĩnh tọa, không lo ngã ngựa sớm.



Dạ Quân theo sau chưởng sự đi mười bậc thang tiến vào lầu gác phía Đông, nghiêng đầu trông thấy bên ngoài lâu có sáu xe thiết kỵ im ắng đứng trong gió bấc.



Vừa bước vào hắn đã biết mình đoán sai, chủ nhân hắn căn bản còn không phải người của điện Uổng Sinh.



Trong phòng có bảy người, sáu tên thị vệ cầm đao phân thành hai nhóm, ở góc áo thêu huyết cốt văn đặc thù của điện Uổng Sinh. Một người không rõ tuổi tác ngồi ở giữa, y ngồi hết sức đoan chính, thân thể lại hơi vặn vẹo.



Người này có vẻ không khỏe, ngồi lung la lung lay. Tóc hoa râm khô quắt, lưng còng lom khom, hai con ngươi đục ngầu, mù lòa hay không thì không rõ. Sắc mặt y nửa trắng nửa xám, sẹo trải dọc gương mặt, dường như có người cố ý khắc lên. Gân xanh gân đỏ trên cổ và hai cánh tay lồi hết cả ra, bên dưới lớp da còn có vật nào đó đang nhúc nhích.



Người không ra người quỷ không ra quỷ, ngoại hình này có thể nói là ma chê quỷ hờn.



Chưởng sự dặn dò qua lại, quay người rời đi.



"Là ta mua ngươi, điện chủ thứ mười của điện Uổng Sinh - Chuyển Luân Vương, về sau phải nghe lệnh Chuyển Luân Quân." Giọng y khàn khàn khô khốc, mang theo đau đớn.



Dạ Quân đoan chính quỳ gối trước người y, cúi người dập đầu, trán tì lên nền gỗ buốt lạnh, chân thành gọi: "Chủ nhân."



Yết hầu người ấy giật giật định nói gì đó, Dạ Quân lại đột ngột mở miệng: "Ngài muốn xem kiếm của ta sao?"



Dạ Quân chẳng chờ y mở miệng, Thanh Phong vun vút ra khỏi vỏ, hàn quang xé gió bừng sáng cả căn phòng, nháy mắt sáu thị vệ cầm đao đã gục dưới kiếm.



Hắn không ngừng, xoay người lao vào tuyết trắng qua cửa sổ, một lát sau cầm thanh trường kiếm nhiễm đầy máu trở về, tay còn lại quăng hai cái xác ra xa, quỳ xuống đất.



Người ấy kinh hãi bật thốt: "Ngươi làm cái gì vậy?!"
Dạ Quân: "Ta ám sát Chuyển Luân Quân xong thì giết tên tổng quản kia treo lên một cành cây trong phủ Tần Quảng Quân dùng băng cố định lại, băng tan sẽ tạo ra hiện trường treo cổ mà chết, ngoài ít nước đọng thì không còn dấu vết nào khác. Tính canh giờ hẳn là vừa mới chết không lâu, thi thể còn chưa lạnh."



Chung Ly Tử Tức tán thưởng từ tận đáy lòng: "Cao chiêu!"



Năm Chung Ly Tử Tức lần đầu gặp Dạ Quân liền cảm giác gánh nặng trên vai được san sẻ đi ít nhiều.



Hắn thông minh lại mạnh mẽ, vừa vặn mà kín đáo. Rất nhiều chuyện không cần phân phó bằng lời, hắn cũng biết mà làm rất tròn trĩnh, thỏa đáng.



Nào ai đoán được rất nhiều năm trôi qua, Dạ Quân lại trở thành người khiến y đau đầu nhất.



Đau khổ của y thường xuyên bị Dạ Quân đâm thọc, đôi lúc sẽ không kìm nén được lửa giận mà phát tiết lên đầu hắn: "Ngươi cho rằng ta thực sự không dám giết ngươi đúng không!!"



"Đương nhiên là không, nếu ngài chỉ vừa nhen nhóm nghi ngờ ta liền giết ta thật thống khoái." Dạ Quân lạnh nhạt đáp, "Đứng lâu trên mũi đao, sinh tử đều coi nhẹ. Giống như một người rất rất rất rất ghét ăn trứng muối nhưng tất cả những người bên cạnh đều ăn trứng muối thì có bị nhét trứng muối vào mồm cũng không còn gì ngạc nhiên nữa."



Chung Ly Tử Tức cau mày nói: "... Đây là cái thể loại ví dụ gì."



Dạ Quân nghiêm nghị: "Ví dụ về người ghét ăn trứng muối."



Đêm đó, thủ đoạn độc ác THE Nhị thiếu gia sai người đưa trứng muối cho Dạ Quân.



Một lát sau hạ nhân hốt hoảng chạy vào báo: "Không ổn rồi Dạ Quân đại nhân treo ngược tự vẫn, lụa trắng còn thắt nơ bướm."



Nhị thiếu gia luống cuống tay chân dẫn người cắt lụa, ôm hắn vào lòng mà bóp má đến tỉnh: "Ai cho phép ngươi tự sát!"



Dạ Quân lạnh giọng nói: "Thế có khác gì ban chết đâu? Quân muốn thần chết, thần không thể không chết."



Nhị thiếu gia: "Không đến mức chứ..."



Dạ Quân: "Ngài lại đưa trứng muối cho ta thử xem??"



Nhị thiếu gia: "Không dám không dám nữa."



- ----



Đông Vân Triều: Hỡi các đồng bào đồng chí, thế giới đang có đại dịch mong các pạn chú ý giữ gìn sức khỏe, sống khỏe sống đẹp chứ tôi toàn thấy các cô VOTE truyện vào lúc 2 -3 giờ sáng, nó ứ ổn đâu:)). Nhớ đeo khẩu trang khi ra đường, thường xuyên rửa tay bằng xà phòng hoặc nếu nước mà có lạnh quá thì đầu tư quả nước rửa tay khô, tránh đi đến những địa điểm tụ họp nhiều hooman hoặc phòng kín hoặc nhiều hooman trong phòng kín:)). Hết rồi, xin cảm ơn.