Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 90 : Cuộc hội ngộ bất ngờ

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Editor: Đông Vân Triều



Là một đêm hoa hạnh giăng kín trời, mưa rào lại tạnh, trong núi không có đồng hồ nước, không rõ giờ giấc thế nào. Chung Ly Tử Tức thay Dạ Quân lau qua toàn thân, sờ thấy thân nhiệt hắn gần như bình thường, bèn ngủ chung với hắn trên đất lạnh.



Chung Ly Tử Tức chưa từng đồng sàng cộng chẩm với ai bao giờ, ngủ đến nửa đêm, Dạ Quân vừa kề sát, y bừng tỉnh.



Dạ Quân bị thương quá nặng, nằm mê man cả đi, cử chỉ cũng thiếu mất tính kiềm chế thường ngày. Người này đầu tiên là dùng trán dụi vào bả vai y rồi được đà lấn tới dụi vào ngực y, tiếp theo là chậm chạp sờ dọc cánh tay y, lúc sờ đến lòng bàn tay thì tự nhiên như không mà đan mười ngón vào.



Lúc đầu y có hơi ngơ ngác với một chuỗi các hành động trẻ con của Dạ Quân, sau đó hơi thở ấm áp nhè nhẹ của Dạ Quân mơn trớn lên đầu vai y, ngứa đến mức y đứng ngồi không yên, y không khỏi rón rén rút năm ngón tay ra, đặt cánh tay hắn về lại chỗ cũ.



Chung Ly Tử Tức vừa động nhẹ, Dạ Quân đã lập tức tỉnh, phát hiện bản thân vừa làm gì thì lập tức nhận lỗi: "Thật xin lỗi, thiếu gia, quấy rầy ngài rồi."



Dạ Quân lập tức thu tay thu chân về, dời hẳn sang bên cạnh, cách Chung Ly Tử Tức xa hơn. Ngặt nỗi chăn này không lớn, hắn vừa quay người nửa thân thể đã lộ ra ngoài không khí.



"Không có... Không có việc gì." Chung Ly Tử Tức lắp bắp lúng túng, cực kỳ miễn cưỡng nói, "Nếu ngươi lạnh, ôm ta cũng được."



Y biết chứ, Dạ Quân chưa từng thụ thương nặng như vậy, đây không phải là lúc bắt hắn chiều cái tính khí kỳ lạ của mình. Nhưng y quả thật không quen tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy.



Dạ Quân vẫn không nhúc nhích, y cũng không nhiều lời. Đầu Chung Ly Tử Tức rối tinh rối mù một mớ chuyện xưa, khó bề yên giấc.



Lần này ngược lại Dạ Quân rất an ổn, không tiếp tục dính người nữa. Chung Ly Tử Tức nhắm mắt nằm im hồi lâu, cảm nhận Dạ Quân ngồi dậy dém chăn cho mình, sau đó lén lút dịch người ra xa hơn.



Chung Ly Tử Tức lúc này mới phát hiện Dạ Quân vẫn luôn cố gắng không ngủ vì e sợ sẽ làm chuyện gì thất lễ với mình, y càng thêm áy náy.
Y đang ngẩn ngơ nghĩ xem nên đổi loại thuốc nào, nên mua đồ ăn gì về bồi bổ cho Dạ Quân, chợt người đằng sau đột nhiên mở miệng: "Người anh em, giấy tờ gì của ngươi rơi rồi kìa."



Chung Ly Tử Tức tự biết dù mình có tiền thật thì cũng sẽ không đi chuộc lại cái ngọc bội ấy cho rách việc, nên giấy cầm đồ rơi thì cứ rơi đi, y bèn thuận miệng nói qua loa: "Không cần, không chuộc."



"Quân tử vô cớ, ngọc bất ly thân[1]. Nếu ngươi có gì khó xử, có lẽ ta có thể giúp được chăng?" Người này nhặt lên, gấp giấy cầm đồ gọn gàng, vòng lên trước đưa cho y. Y lúc này mới phát hiện, thân hình người này thon dài già dặn, là một võ giả có tu vi thượng giai, tự có khí khái khí độ, hoàn toàn không phải là thứ thuộc về thị trấn này.



[1] Quân tử vô cớ, ngọc bất khứ thân: ý nói người quân tử không thắc mắc, không nhu nhược và không cố ý cưỡng cầu, nên giữ cái tâm mình như ngọc sáng. Ở đây, Trạch Tước đang nói theo nghĩa đen.



Chung Ly Tử Tức thấy rõ dung mạo hắn, trong lòng giật mình là chính, cảm thán "thiên hạ rộng lớn thế mà vẫn có người giống người", nháy mắt nhìn xuống thanh Tuế Hàn bên hông hắn, nghe thấy não mình nổ cái "đoàng".



Vậy mà đúng là hắn.



Tuế Hàn tùng bách, vô vị Khô Vinh."Tuế Hàn" cùng "Khô Vinh" vốn là một đôi đối kiếm, Nhị thiếu gia thưởng Khô Vinh cho Dạ Sát, Đại thiếu gia ban thưởng Tuế Hàn cho Trạch Tước.



Đôi kiếm này tuy là đối kiếm nhưng lại chưa từng phân thư hùng, Trạch Tước thích nhất là đi đòi chiến với Dạ Sát, Dạ Sát chưa bao giờ ứng chiến, cứ mỗi lần như thế là loạn đến gà bay chó sủa.



Người tới thế mà lại là Trạch Tước vốn đã phải chết.



Chung Ly Tử Tức nhất thời kinh ngạc đến mức quên cả tiếng mẹ đẻ, Trạch Tước thấy y không nói lời nào, vội cúi đầu giải thích: "Vị huynh đài chớ nên hiểu lầm. Là ta thấy ngươi hơi quen mắt, cho nên có lòng kết giao... Tại hạ tuyệt đối không ác ý, nếu có đường đột, mong ngươi tha thứ."



Chung Ly Tử Tức câm lặng: Hắn không chỉ còn sống, mà còn chẳng nhớ gì.