Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 91 : Cứu giúp

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Editor: Đông Vân Triều



Trạch Tước đã giơ tờ giấy cầm đồ ra giữa hai người, Chung Ly Tử Tức hoàn toàn không có ý định nhận lấy. Hắn bèn nói: "Ngươi đang tìm gì thế? Ta khá quen với thị trấn này, có thể dẫn ngươi đi."



"Không liên quan tới ngươi." Chung Ly Tử Tức mặc dù nghi ngờ ở trong lòng, nhưng chẳng có thời gian phí hoài với hắn, cáo từ rồi xoay người rời đi.



Trạch Tước cảm thấy y không muốn nói nhiều với mình, còn hơi hướng bài xích, cũng thức thời mà ngừng bước. Hắn sửng sốt một lúc, cầm giấy nhét vào ngực mình.



Với cái trấn nhỏ này Trạch Tước chỉ có hiểu biết nhất định, vì hắn mới ở chỗ này có hơn tháng. Hắn từng bị bệnh nặng, tỉnh lại đã thành người tối cổ, chỉ nghe người ta nói cha mẹ hắn đã đi xa, mà hắn bởi vì bị bệnh nên được gửi nuôi tạm ở nhà bà con xa trên ngọn đồi phía Nam của trấn nhỏ này.



Vị thân thích là chị họ của bác hai của cô của cháu ruột dì... gì đó, hắn đã hỏi đi hỏi lại mấy lần, thật sự là dài đau bi, không nhớ nổi.



Hắn sống ở nơi này một khoảng thời gian, ngày thường giúp trưởng bối trong nhà làm nghề nông, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân không phù hợp. Cả nhà trên dưới toàn là nông dân chất phác và tiểu thương, vì sao chỉ có mình hắn tập võ.



Ngoại trừ thanh kiếm này, cái gì cũng khiến hắn lạ lẫm. Duy chỉ hôm nay khi thấy một người tha hương quần áo nhuốm bùn, hắn mới thấy hơi quen thuộc, theo bản năng muốn đi thân cận.



Đáng tiếc đối phương không thích, cũng chỉ là mong muốn đơn phương của bản thôi éc.



Chung Ly Tử Tức hỏi đường sau đó lần mò dọc con ngõ nhỏ đến tiệm thuốc. Thị trấn không lớn, chỉ là các hộ phân bố rải rác, bờ ruộng ngang dọc giăng khắp nơi, lặn lội lúc lâu mới tìm được.



Đại phu gói thuốc cẩn thận giúp y, Chung Ly Tử Tức lại tiếp tục lâm vào hai vấn đề khó. Nhà không có nồi nấu thuốc đông y, loại nồi gốm nặng như này y bê về được mới là lạ. Còn nếu để đại phu nấu thuốc thì bớt đi được bao việc nhưng chăng biết lúc y bưng được về nhà có còn giọt nào trong bát không...



Chung Ly Tử Tức đang ôm gói thuốc ngẩn người trên ghế ngồi của cửa hàng, đột nhiên có một đám người cỡ trung niên xông vào đại sảnh. Mấy người đó cử chỉ, hành động rất thô lỗ, xô xô đẩy đẩy, Trần đại phu lập tức sầu mi khổ kiếm thở dài.



Một nam tử đội nón lá tức giận quát: "Họ Trần, ngươi mẹ nó dám lừa gạt các ông nội của ngươi à? Thuốc của ngươi hiệu quả đếch đâu, muốn ăn đòn phải không!"



"Đại gia, đại gia... không phải là chúng ta không cẩn thận mà là bệnh của Phương Tứ gia các ngài chúng ta thực sự không biết chữa kiểu gì..." Trần đại phu khom lưng cúi người đi từ sau quầy ra, nhận lỗi, "Chúng ta chỉ xem được bệnh phổ thông, đây có khi còn không phải bệnh..."



Đại hán nạt nộ: "Không phải bệnh thì là cái gì? Là độc sao? Ngươi còn dám nói?"




Trạch Tước lại hỏi: "Ngươi thật sự muốn cứu những người kia?"



Chung Ly Tử Tức thản nhiên đáp: "Ta thiếu tiền."



"Ta có thể nghĩ cách giúp ngươi." Trạch Tước thấp giọng nói, "Cần gì phải gia dịch với những kẻ này? Nay bọn chúng vì bị quản chế mà ôn hòa với ngươi, thì mai sau khi khỏi bệnh cũng có thể tìm ngươi gây sự..."



Chung Ly Tử Tức thản nhiên: "Có thể sống được đến ngày đó rồi nói tiếp."



Trạch Tước như có điều suy nghĩ mà cúi đầu vuốt ve chuôi kiếm, nghĩ rằng nếu không phải mình vì chủ quan mà trúng ám toán, là lúc này có thể khí phách đập bàn nói với người ta mấy câu đại loại như "Để ta bảo vệ ngươi" các thứ rồi...



Chung Ly Tử Tức bỗng nhiên quay đầu lại, nói: "Độc của ngươi ta cũng trị được, bảo ngươi vào là vì cái này. Chỉ là một chủng cổ độc khác mà thôi, còn đơn giản hơn bọn họ nữa, sớm khỏe lại."



Trạch Tước giật mình, ngẩng đầu nhìn y, lòng vui vẻ: "Cảm, cảm ơn ngươi... Ta về sau nhất định —— "



"Đừng hiểu sai ý ta, ta không có giúp không." Chung Ly Tử Tức thấy phản ứng của hắn là biết ngay, "Có chuyện phiền ngươi rồi. Tay chân ta không tiện, sợ là hôm nay không kịp về nhà, nhưng —— nhưng nhà ta, có người đang chờ ăn cơm."



Trạch Tước gật đầu: "Ta sẽ tận lực giúp ngươi sẽ chiếu cố người nhà, ngươi cứ yên tâm."



Chung Ly Tử Tức dán hai chữ "người nhà" lên mặt Dạ Quân xong thì toàn thân không khỏe.



Ngày Trạch Tước chết trong lúc dụng hình, Dạ Quân là người ở bên giám sát. Bây giờ, tình thế đảo ngược, vật đổi sao dời, Dạ Quân lại thoi thóp nằm ở nơi thâm sơn cùng cốc, Trạch Tước trở thành bảo mẫu đút cháo cho hắn, giật tít còn sốc hơn cả "Thực ra Dạ Đàm yêu Quân Tuyền Hành muốn chết" nữa.



Chung Ly Tử Tức nghĩ mà lo: Hi vọng Dạ Quân đừng tưởng là oan hồn đòi mạng ngồi đầu giường mà bị hù chết nhé.



- ----



Đông Vân Triều: CP phụ cũng có vai tình địch:)).