Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 622 : Vụ lý thám hoa (2)
Ngày đăng: 00:42 19/04/20
Một hồi lâu, tiếng trầm của nữ tử truyền đến:
" Ta còn chưa chuẩn bị xong."
Ân Cửu Dạ có chút không hiểu, chuyện này có phức tạp như vậy không? Không khỏi mở miệng lần nữa:
" Chỗ nào chưa chuẩn bị xong? Ta giúp nàng."
Mộc Tịch Bắc cắn chặt môi anh đào, ôm cổ Ân Cửu Dạ, cắn răng nghiến lợi mới phun ra một câu:
" Chỗ nào cũng chưa chuẩn bị xong."
" Vậy ta giúp nàng. "
Nam tử nghiêm túc đáp.
" Không cần!"
Mộc Tịch Bắc có chút thẹn quá hoá giận.
Con ngươi Ân Cửu Dạ trong nháy mắt che kín sương mù, vịn đầu Mộc Tịch Bắc đi qua, ép buộc nàng đối mặt với mình, lại phát hiện sắc mặt nàng đỏ dị thường, khiến ánh mắt hắn tối sầm lại, nhịn không được cắn môi một cái.
" Vì sao? "
Ân Cửu Dạ đè nén nhiệt hỏa bốc lên trên thân thể mình, biết mình đang muốn làm gì, nhưng vẫn như cũ chăm chú vào đáp án của nữ tử.
Mộc Tịch Bắc nhìn thấy nam nhân nghiêm túc như vậy rốt cục nổi giận nói:
" Ta nói ta không cần, chàng nghe không hiểu à! "
Ân Cửu Dạ cũng nổi giận, bỗng nhiên đứng dậy, trong mắt lóe ra ánh sáng đỏ sậm, không hiểu vừa rồi còn nói chuyện tốt đẹp, sao đột nhiên lại như vậy, nàng thật sự chán ghét hắn như vậy sao? Định làm gì cũng không muốn nói cho hắn biết, hắn hỗ trợ cũng không cho!
Trái tim Mộc Tịch Bắc đột nhiên nhảy lên một cái, sinh ra một cỗ khiếp ý, lui về phía sau hai bước.
Ân Cửu Dạ mắt lạnh nhìn Mộc Tịch Bắc, kéo nàng lại, bóp chặt cái cằm thanh mảnh, mang theo vài phần nguy hiểm cùng nôn nóng mở miệng nói:
" Nói, vì sao?"
Mộc Tịch Bắc bị đau, ánh mắt nhìn về phía Ân Cửu Dạ mang theo vài phần lạnh bạc, hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng lại nở nụ cười:
" Ha, được, làm thì làm, chàng muốn như thế nào cũng đều tùy chàng."
Vừa nói vừa bắt đầu cởi bỏ y phục của mình, khiến Ân Cửu Dạ nhìn thấy sửng sốt một trận.
Cho đến khi từng kiện từng kiện quần áo trượt xuống, lộ ra đầu vai mượt mà khéo léo, Ân Cửu Dạ mới hiểu thông suốt cái gì, trên mặt xuất hiện mấy phần cổ quái, chỉ là lúc chạm đến ánh mắt nữ tử, trong lòng lại chợt lạnh, không có tâm tư trêu chọc nữ tử.
" Không được dùng loại ánh mắt này nhìn ta! "
Ân Cửu Dạ mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc hơi cười trào phúng:
" Vậy phải như thế nào?"
Ân Cửu Dạ đột nhiên ý thức được nàng không tin hắn, là cứ như vậy không tin hắn, thở dài, ôm ngang người nàng, đặt ở trên giường, đắp chăn lên.
Mộc Tịch Bắc chỉ rủ mắt xuống, không có động tác, bàn tay to của Ân Cửu Dạ nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, nhẹ giọng nói:
" Nàng phải học cách tin tưởng ta."
" Là ai? Là ai giết con ta, ta nhất định phải xử đẹp hắn!"
" Lưu phu nhân, phu nhân cứ an tâm chớ vội, tự có Tuần án đại nhân sẽ bắt lấy hung thủ cho ngài."
Liễu Chi Lan mở miệng nói, nhưng trong lòng lại đang nghĩ, có phải đệ đệ mình định đem cái chết của Lưu Đống giá họa cho Mộc Tịch Bắc hay không.
Hiện tại Lưu tướng quân trấn thủ biên cương, Mộc Chính Đức lại không ở Đế đô, Hoàng đế nói cái gì cũng phải cho Lưu gia một cái công đạo.
Khuôn mặt Lưu phu nhân dữ tợn nhìn Liễu Chi Lan, mở miệng nói:
" Tra cái gì mà tra, bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực! Con trai của ta chính là bị người dùng bình sứ đập chết, ngươi nhìn một cái, máu trên đầu này, còn có thể là giả sao!"
Người vây xem càng ngày càng nhiều, từng người đều nghị luận ầm ĩ, không khỏi suy đoán, có phải cái tên Lưu Đống này nửa đêm chui vào phòng tiểu thư nhà người ta, ý đồ làm chuyện quấy rối, tiểu thư kia mới nhất thời lỡ tay đập chết hắn không!
Liễu Chi Lan không lên tiếng nữa, làm ra một bộ dạng áy náy, dường như là ngầm thừa nhận lời nói của Lưu phu nhân, Lưu phu nhân thấy vậy, càng giương nanh múa vuốt, nói thế nào cũng phải đòi một lời giải thích.
" Xin hỏi Lưu phu nhân, sao Lưu công tử lại xuất hiện ở khuê phòng của tiểu thư Tướng phủ vậy?"
Sắc mặt Lão thái phi không vui trầm giọng nói.
Lưu phu nhân lại là ai cũng không sợ, hắng giọng nói:
" Ngươi đây hỏi ta? Cái này lại không phải gian phòng của con trai ta! Có phải là tiểu thư các ngươi câu dẫn con trai của ta hay không! Chỉ đáng thương cho con trai của ta, vậy mà lại bị tiểu thư các ngươi đập chết rồi? Ta còn chưa có hỏi ngươi, ở trong phòng này chính là tiểu thư nào, người đâu? Gọi nó ra đây cho ta, nó giết con trai ta, ta ngược lại muốn hỏi một chút, nó rắp tâm ở đâu?"
Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối đều đứng ở phía sau đại thụ, nhìn đám người náo nhiệt, bắt đầu đánh giá từng người, tên đại sư tự xưng tạm thay phương trượng chủ trì quản lý mọi chuyện trong chùa, chính là tên hoà thượng hôm đó ở trước cửa đảo qua mình một chút.
" Nói mà không có bằng chứng, Lưu phu nhân vẫn không nên xác nhận lung tung! "
Lão thái phi tức giận nói, mang theo vài phần uy nghiêm của người bề trên.
Lưu phu nhân đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó lại ngồi xuống dưới đất rồi vỗ lên bắp đùi của chính mình:
" Tướng phủ các ngươi đây là lấy quyền thế ép người a! Giết con trai ta, lại còn uy hiếp ta! Ai nha nha, ta không muốn sống nữa, lão gia a, ông chỉ lo ở bên ngoài đánh trận, mà có biết cô nhi quả phụ ở trong nhà bị người ta bắt nạt không, con của ông cũng đã bị người ta đập chết luôn rồi, mà ông còn ở bên ngoài đánh, đánh cái rắm a, ông còn bảo vệ ai nữa a!"
Lưu phu nhân một phen nước mắt nước mũi tèm lem ngồi dưới đất khóc lên, không chút nào để ý hình tượng của bản thân, thanh âm bi thương, khiến trong lòng mọi người không khỏi sinh ra mấy phần đồng tình, không khỏi nghị luận ầm ĩ.
" Tướng phủ này cũng thật sự là, hôm qua người ta mới cứu tiểu thư Tướng phủ, nhưng bây giờ lại giết chết người ta, mấy người cao môn đại hộ thật sự là bẩn thỉu vô cùng."
" Việc này cũng khó nói, ngươi nhìn Lưu công tử này, đầu tiên là xuất hiện ở trong phòng của Tứ tiểu thư, bây giờ lại xuất hiện ở trong phòng của Ngũ tiểu thư, ai biết là chuyện gì xảy ra chứ?
" Hazz... Chẳng qua hiện giờ hiềm nghi lớn nhất chính là vị Ngũ tiểu thư này, thậm chí đến bây giờ đều không thấy bóng người."
" Chẳng qua cô nhi quả phụ Lưu phu nhân thật sự là đáng thương, làm khó Lưu tướng quân ở bên ngoài đánh trận, thật sự là........."
Tiếng nghị luận lao nhao, sắc mặt Lão thái phi càng ngày càng trầm, đã sớm nghe nói Lưu phu nhân này là cái bát phụ, là nữ nhân đanh đá! Nhưng không ngờ lại có cả hành vi như vậy.
Mộc Tịch Bắc thấy thời điểm không sai biệt lắm, từ phía sau cây đi vòng ra bên ngoài:
" Đây là xảy ra chuyện gì, sao lại tụ tập nhiều người như vậy."
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Xin lỗi ha, sửa chữa một lần, hôm nay lại trễ một chút...
Thân môn... Đề cử càng ngày càng không góp sức đâu ~ Thu gom trướng nhỏ thật chậm nha, mọi người giúp ta tuyên truyền thật nhiều nha ~
Ta biết tiểu hài tử có nguyệt phiếu đều có tấm phiếu nhỏ đánh giá miễn phí, các ngươi lưu lại cho ai, lưu cho ai giữ?(⊙o⊙)