Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 681 : Lư gia lên sàn (1)
Ngày đăng: 00:42 19/04/20
Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Mộc Tịch Bắc xa xa nhìn cỗ xe ngựa của Đa Luân cực kì phong tao lái ra khỏi tầm mắt của mình, mở miệng nói với Thanh Từ ở sau lưng:
" Xe ngựa Đa Luân không phải hồi cung sao? "
Thanh Từ cũng theo tầm mắt Mộc Tịch Bắc nhìn lại:
" Không phải, nếu như hồi cung hẳn là ở giao lộ phía trước rẽ trái mới đúng, con đường này cũng không phải đại lộ, không thông vào trong cung. "
Mộc Tịch Bắc gật đầu, trầm mặc không nói, nâng chân đi về phía trước.
" Tiểu thư, thương thế của người. "
Thanh Từ nhìn nhìn cánh tay Mộc Tịch Bắc, lo lắng mở miệng.
Mộc Tịch Bắc không thèm để ý cười một tiếng:
" Ta khi nào trở nên quý giá như vậy, trước kia vào sinh ra tử, trên người không biết bị bao nhiêu vết thương."
" Nhưng mà bây giờ khác với trước kia. "
Thanh Từ có chút không phục lầm bầm nói, miệng nhỏ hơi mân mê, biểu thị bất mãn của mình.
Mộc Tịch Bắc lại cười một tiếng:
" Trước kia vào sinh ra tử đều là vì người khác, nhưng bây giờ sống hay chết đều là vì chính mình, vì người khác ta còn không sợ đau, chẳng lẽ vì chính mình ngược lại lại sợ? "
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc dừng ở trên vết thương của mình, duỗi ra ngón tay nhấn nhấn miệng vết thương trên cánh tay, máu tươi lập tức trào ra.
Lần này Thanh Từ không nói nữa, tiểu thư sở dĩ hận An Nguyệt Hằng cùng Ngũ Thanh Thanh sâu tận xương tủy, cũng bởi vì lúc trước tình chân ý thiết, bởi vì những vết thương kia không phải vì mình mà bị, bởi vì tận tâm tận lực đi làm vì một người, bởi vì người này mà không để ý sinh tử vinh nhục, cho nên thời điểm biết được chân tướng mới không cam lòng, mới có hận!
Quả thật, Mộc Tịch Bắc hi vọng An Nguyệt Hằng yêu mình không chỉ bởi vì nàng hận, muốn trả thù, mà bởi vì nàng không cam lòng, nàng không cam lòng mình vì một người nam nhân trả giá nhiều như vậy, nhưng cuối cùng nam nhân kia căn bản không hề yêu nàng, cho dù là nữ tử nào trả giá như thế, cuối cùng lại chỉ là một hồi kinh mộng, nghĩ đến ai cũng sẽ không cam lòng.
" Đi thôi, đi Điêu Lang Ngọc Thế nhìn một chút, chọn lựa mấy cái trâm cài cho ngươi."
Mộc Tịch Bắc mở miệng nói với Thanh Từ đang trầm mặc không nói.
Thanh Từ gật gật đầu, hai người không nhanh không chậm đi tới Điêu Lang Ngọc Thế.
Tiểu nhị kia vừa thấy Mộc Tịch Bắc tựa hồ có ấn tượng, lập tức hét to tiến lên mở miệng nói:
Nhưng nhìn thấy nữ tử trước mắt vẻ mặt thản nhiên, thậm chí còn biết hành động nhiều năm nay của Lư gia, còn luôn mồm nói vẫn đang chờ người Lư gia động thủ, như vậy chẳng phải đã sớm có chuẩn bị, thậm chí có mai phục?
Thanh Từ tức thời rút ra thanh kiếm ngay thắt lưng, mặt tràn đầy sát khí.
Lư Dẫn Ngọc chỉ là một tên đùa bỡn nữ tử cùng với cái gọi là nghệ thuật hát hò, làm sao còn dám động thủ với Mộc Tịch Bắc, liền nháy mắt ra hiệu với mấy tên thị vệ sau lưng.
" Mộc Ngũ tiểu thư thật sự là nói đùa, nhiều thế hệ Lư gia chúng ta đều là gia đình quân tử, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, vẫn là Mộc tiểu thư tin vào lời gièm pha? Mới cho rằng như thế đi?"
Lư Dẫn Ngọc thay đổi thái độ trước đó, vì Lư gia làm sáng tỏ nói.
Mộc Tịch Bắc lại không muốn để cho Lư Dẫn Ngọc tự bào chữa, tiếp tục nói:
" Vừa rồi Lư công tử muốn hỏi mượn ta đồ vật, còn chưa biết là muốn mượn cái gì?"
Sắc mặt Lư Dẫn Ngọc sững sốt, không ngờ Mộc Tịch Bắc lại nhắc đến chuyện này, chẳng qua hắn từ trước đến nay là người có mắt nhìn, vừa rồi nha hoàn bên cạnh Mộc Tịch Bắc vừa phả ra khí tức, đã làm hắn nhận định là sát thủ, hắn làm sao dám dựa vào đám tay chân phía sau đối kháng cùng với một sát thủ chứ?
" Ta là muốn mượn tâm của Mộc Ngũ tiểu thư, đã sớm nghe nói Mộc Ngũ tiểu thư không chỉ có dung mạo tuyệt sắc, khí chất cao thượng, càng là một tay cầm nghệ xuất thần nhập hóa, có thể trở thành tri kỷ, trái tim Dẫn Ngọc toàn bộ đã tập trung ở trên người tiểu thư, khiến cơm nước không vô, ngày đêm tưởng niệm, cho nên hôm nay mới cả gan cung kính bồi tiếp, chẳng qua là muốn mượn tâm của Mộc Ngũ tiểu thư, để tâm của tiểu thư chỉ thuộc về một mình ta, mới hoá giải nổi khổ ưu tư của ta. "
Vẻ mặt Lư Dẫn Ngọc mê luyến, hai mắt sáng lên nhìn Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc nhếch miệng, một mặt đi về phía trước một mặt mở miệng nói với Lư Dẫn Ngọc:
" Lư công tử thật sự ái mộ ta như vậy? Chứ không phải dùng lời ngon tiếng ngọt này lừa gạt tiểu thư vô tri như ta đi."
Lư Dẫn Ngọc thấy Mộc Tịch Bắc di chuyển bước chân, lại nói chuyện cùng hắn, tự nhiên cũng chỉ có thể đi theo, một mặt đáp:
" Mộc tiểu thư cho dù không tin trời không tin Phật, cũng không thể không tin tấm chân tình của Dẫn Ngọc với tiểu thư a, Dẫn Ngọc đúng là hâm mộ tiểu thư đã lâu, mới không thể tự kiềm chế, chỉ vì muốn nói vài câu với tiểu thư."
Mộc Tịch Bắc đi tới bờ sông, dòng sông chảy xiết, đầu mùa xuân nên trên mặt sông còn mơ hồ bốc lên khí lạnh, Mộc Tịch Bắc đứng ở bờ sông, Lư Dẫn Ngọc cũng đi theo sau, đang suy nghĩ có nên giả vờ trượt chân, đẩy Mộc Tịch Bắc xuống hay không, như vậy cũng giải quyết xong một mối tâm sự.
Thế nhưng nhìn thấy Thanh Từ sau lưng Mộc Tịch Bắc, Lư Dẫn Ngọc lại do dự, rối rắm một hồi lâu, bờ sông này chính là địa điểm cực tốt, nếu Mộc Tịch Bắc rơi xuống nước, trong thời gian ngắn sợ là không thể đánh đàn đi, cho dù ở đây âm thầm có giấu cao thủ, cũng không kịp để cứu Mộc Tịch Bắc lên, chỉ là mình ít nhiều có chút nguy hiểm.
Lư Dẫn Ngọc cắn răng một cái, nhìn những tráng hán phía sau, cảm thấy có lẽ là đánh không lại những sát thủ kia, nhưng chắc cũng đủ để mình chạy trốn rồi, liền nháy mắt ra hiệu với những tráng hán sau lưng, những tráng hán kia hiểu ý gật đầu, Thanh Từ cũng chỉ giả bộ như không nhìn thấy.
Khoát tay một cái, mấy hán tử kia cấp tốc tiến lên chế trụ Thanh Từ, Lư Dẫn Ngọc duỗi ra hai tay, đẩy hướng sau lưng Mộc Tịch Bắc.
Nhưng ai ngờ, Mộc Tịch Bắc đột nhiên quay lại, nghiêng người đi một bước:
" Lư công tử đang muốn làm gì vậy?"
Lư Dẫn Ngọc run rẩy một cái, bản thân suýt nữa thì ngã lệch xuống dưới, cười khan nói:
" Ta thấy trên lưng Mộc Tiểu thư hình như rơi xuống con bướm, đang ngạc nhiên thời tiết còn lạnh như vậy, tại sao lại có bươm bướm, liền muốn lấy xuống nhìn một chút xem có phải là thật hay không? "