Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 682 : Lư gia lên sàn (2)
Ngày đăng: 00:42 19/04/20
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, Lư Dẫn Ngọc này thật sự có một cái miệng biết ăn nói a, trình độ nói dối như vậy đến chính mình cũng cam bái hạ phong:
" Ồ? Sao ta lại không biết còn có con bướm nhỉ, Thanh Từ, ngươi lại nhìn một cái, trên lưng ta có con bướm thật không? "
Thanh Từ cười lạnh nhìn nhìn mấy tên tráng hán, ánh mắt dừng ở trên lưng sống thẳng tắp kia:
" Tiểu thư, không có con bướm."
" A, vừa rồi là có thật, nhất định là bị mỹ mạo của Mộc tiểu thư hấp dẫn, nhưng ta lại thật ngốc, dọa nó bay mất rồi, Mộc tiểu thư cũng không nên tức giận."
Lư Dẫn Ngọc lập tức tiếp lời.
Mộc Tịch Bắc lắc lắc đầu, một cái trâm cài trên đầu đột nhiên rơi xuống mặt sông, không khỏi kinh hô một tiếng:
" Ôi, đây chính là trâm cài Thái phi tự mình chế tạo cho ta."
Lư Dẫn Ngọc vừa thấy, lập tức mở miệng nói với mấy tên tráng hán:
" Còn không mau đi vớt lên, chờ cái gì nữa? "
" Vâng, thiếu gia."
Mấy tên tráng hán bắt đầu cởi quần áo.
Mộc Tịch Bắc lại lắc lắc đầu nói:
" Lư công tử luôn miệng nói là ái mộ ta, cơm nước không vô, bây giờ chính là cơ hội chứng minh tốt nhất, không bằng công tử giúp ta vớt cây trâm cài này lên được không? "
Lư Dẫn Ngọc sững sờ, ăn nói khéo léo như hắn mà trong lúc nhất thời không biết phải phản bác như thế nào, nhìn nhìn nước sông chảy xiết, bất giác cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, lần nữa đưa mắt nhìn sang Mộc Tịch Bắc:
" Việc này... Việc này..."
" Đều nói Lư gia là gia đình quân tử, Lư công tử lại là công tử như ngọc, không ngờ một việc nhỏ như vậy cũng không chịu giúp, còn luôn miệng nói ái mộ ta, nếu công tử không chịu hỗ trợ, Bắc Bắc đành phải tự mình đi xuống vậy. "
Mộc Tịch Bắc không tự chủ tăng giọng nói lên, người bên bờ sông mặc dù không nhiều, nhưng so với góc hẻo lánh vừa rồi lại nhiều hơn không ít, trong lúc nhất thời đều hướng ánh mắt lại đây.
Sắc mặt Lư Dẫn Ngọc cực kì khó coi, Lư gia xem trọng nhất chính là danh dự, nếu không cũng sẽ không phí hết tâm kế diệt trừ những người có cầm nghệ cao siêu kia, hôm nay trâm cài của Mộc Tịch Bắc bị rớt xuống sông, nếu mình không chịu hỗ trợ, ngược lại lại để một nữ tử tự mình xuống dưới mò lên, chuyện này mà truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ làm bại hoại thanh danh nhân thiện của người Lư gia, hơn nữa nếu thân thể Mộc Tịch Bắc có gì không khoẻ, lại nói thành Lư gia sợ bị Mộc Tịch Bắc đánh bại, tận lực dí vào đường cùng, để một nữ tử nho nhỏ tự mình đi vào trong hàn đàm, làm cho nàng không thể tỷ thí được.
Mộc Tịch Bắc cũng giương lên khóe môi, cười yếu ớt nhìn Lư Dẫn Ngọc, trâm cài này sợ là đã bị cuốn đi rồi, vừa rồi nàng cũng không phải không biết hành động của Lư Dẫn Ngọc, có điều Lư Dẫn Ngọc này sở dĩ dám làm như vậy, cũng bởi vì hai người đi sát nhau, nếu không có ai chú ý, căn bản sẽ không nghĩ đến chính mình là bị người đẩy xuống nước, chỉ cho rằng trượt chân rơi xuống, nếu Lư Dẫn Ngọc hợp thời làm ra dáng vẻ nghĩ cách cứu viện, lại biến thành công tử nhà họ Lư gặp nguy không loạn, cứu giúp Mộc Tịch Bắc.
Đương nhiên, dựa theo ý nghĩ của Lư Dẫn Ngọc, nhất định sẽ không tự mình xuống nước, đúng lúc có mấy mấy tráng hán này ở đây, nếu mà có người nào đụng vào thân thể của mình, e rằng Mộc Tịch Bắc nhất định phải gả cho một tên thuộc hạ thô tục nào đó.
Trong mắt Đa Luân lại hiện lên một tia tán thưởng, có vẻ tán thành với Mộc Tịch Bắc, mở miệng nói:
" Chẳng lẽ nhổ cỏ không trừ tận gốc, muốn lưu lại một cái tai họa, tập hợp lại lại giết trở về sao? "
Gia chủ Lư gia cũng không nói rõ được, mặc dù hắn ở bên ngoài luôn tuân thủ là tha thứ rộng lượng, hưởng vinh dự là quân tử Tây La, thế nhưng ở trước mắt vị công chúa phóng đãng không thèm để ý thanh danh này, lại không thể bày ra dáng vẻ kia.
Lư Dẫn Ngọc cũng không dám xen mồm vào, trực giác cảm nhận được bản thân hôm nay thật sự là lỗ mãng rồi.
" Không biết lần này công chúa đến đây...? "
Gia chủ Lư gia thận trọng mở miệng.
Đa Luân xinh đẹp cười một tiếng, ánh mắt ái muội dừng lại ở lồng ngực gia chủ Lư gia, đối với nàng mà nói, Lư Dẫn Ngọc vẫn hơi non, hương vị vẫn không bằng vị nam nhân như Gia Chủ Lư gia này.
" À, cũng không có việc gì, chỉ nghe nói Gia chủ đại nhân hạ chiến thư với nàng ta, Bản công chúa tới xem xem, Lư gia các ngươi có chắc chắn hay không thôi?"
Đa Luân mị nhãn như tơ, thanh âm uyển chuyển.
Sau khi Gia chủ Lư gia trầm tư một lát, lại mở miệng:
" Nếu như Liễu gia không phải nàng giải quyết, ta còn có nắm chắc, nhưng nếu Liễu gia là nàng giải quyết, kết quả này vẫn khó nói..."
Lời của hai người đều là một câu hai ý nghĩa, Đa Luân hỏi không phải cầm nghệ chiến thư, gia chủ Lư gia trả lời cũng không phải cầm nghệ hay không nắm chắc, mà là đem thắng bại quy kết ở trên năng lực của Mộc Tịch Bắc.
Đa Luân cười nói:
" Nếu cần, Bản công chúa có thể trợ giúp một tay. "
Gia chủ Lư gia không có mở miệng, cẩn thận suy tư hồi lâu, rốt cục mở miệng nói với Đa Luân:
" Tất nhiên là phải dựa vào công chúa nhiều hơn. "
Đa Luân nhếch miệng, có Lư gia làm vũ khí sử dụng, nàng trước thử xem Mộc Tịch Bắc có bao nhiêu sắc bén! Phải biết cây cao chịu gió lớn! Liễu Tri Thư dù sao cũng là quyền thần dưới váy nàng, cứ như vậy mà chết đi, làm Đa Luân nàng khó tránh khỏi có chút mất mặt.
Lư Dẫn Ngọc không có mở miệng, chẳng qua hắn thấy, nhà mình cuối cùng sẽ thắng, nếu nói một ít mánh khoé thì nữ tử kia còn có khả năng thắng, nhưng hắn thật sự không tin rằng, nàng có thể đấu lại Phụ thân của mình còn có vị Công chúa quái dị trước mắt này nữa.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Gần nhất học được rất nhiều với người ta, làm ta hận không thể xoá hết truyện viết lại, xem ra chỗ cần học tập thật sự rất nhiều ~ Ta đang cố gắng... Cũng bởi vì đang tự hỏi rất nhiều thứ, cho nên đừng cảm thấy số lượng từ ít một chút là nói ta lười biếng. Ngược lại ta ngủ càng trễ.