Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 721 : Âm mưu binh quyền (1)

Ngày đăng: 00:42 19/04/20


Rắn rết thứ nữ



Tác giả: Cố Nam Yên



Edit: Khuynh Vũ



" Hoàng nhi, con có chuyện gì muốn tấu? "



Hoàng đế mở miệng, ánh mắt dừng ở trên người Ân Cửu Dạ.



" Hồi bẩm phụ hoàng, là liên quan đến chuyện Đồng La Quốc xuất binh tiến đánh Tây La ta. "



Tiếng nói Ân Cửu Dạ bình tĩnh mở miệng, một đôi mắt đen giống như hồ sâu, lộ ra vô biên tĩnh mịch, chỉ ngẫu nhiên chiết xạ ra một tia sáng.



Ánh mắt Hoàng đế có chút sâu thẳm, Đồng La Quốc này đột nhiên phát binh, Hàn Mộc Tướng quân phái Sở phó tướng đến đây tìm ông đòi hỏi binh quyền, đây là điều không thể hoài nghi, Đồng La binh hùng tướng mạnh, Hàn Mộc cộng thêm hai phó tướng nữa nắm giữ trong tay tổng cộng mới có khoảng bốn vạn nhân mã, nếu như Đồng La dám can đảm xuất binh, như vậy ít nhất phải có hai mươi vạn thiết kỵ, mới dám can đảm khởi xướng tiến công.



Cứ như vậy, sau khi Hàn Mộc ngăn cản một trận, tất nhiên sẽ một đường lui bại, thành trì cũng sẽ liên tiếp thất thủ, dân chúng lầm than, như vậy



Tây La sẽ dần dần nguy cơ trong sớm tối.



Thế nhưng, Hoàng đế vẫn không nỡ thả binh quyền trong tay mình ra, cứ việc Đồng La Quốc đã đánh vào, nhưng binh quyền này một khi thả ra, sẽ rất khó thu hồi, sự tình quan hệ trọng đại, Hoàng đế nhất định phải suy nghĩ tỉ mỉ, lúc đầu ông ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế vốn đã bất ổn, binh quyền trong tay vốn cũng không nhiều, nếu lại bị suy yếu, ngôi vị Hoàng Đế này sợ phải chắp tay nhường cho người ta rồi.



Ở trên thế đạo này, phải biết rằng, vấn đỉnh hoàng quyền có hai thứ quan trọng nhất, giống như là lòng người, cũng chính là thứ uy vọng và danh vọng này, giống như cổ ngữ có câu, kẻ được lòng người được thiên hạ, chính là ý tứ này, nhưng là thứ như danh vọng cùng lòng người, mặc dù lợi hại, có thể nâng ngươi lên trời, cũng có thể làm cho ngươi bị ngàn người chỉ trỏ, nhưng nó dù sao cũng là hư vô, nếu như có người giỏi về lợi dụng, thì có thể chủ đạo dư luận.



Một loại khác chính là binh quyền, đây là đồ vật thật sự, cũng giống như ngươi đánh nhau với đồng liêu, hai người nếu đều chỉ dùng nắm đấm, như vậy lực lượng các ngươi sẽ ngang nhau, nhưng nếu trong tay hắn có đao, mà ngươi lại không có, hoặc là đao của ngươi không sắc bén bằng hắn, kết cục của ngươi chỉ có thảm bại, mà khi vô số người vung đao về phía ngươi là lúc, mặc kệ đầu óc của ngươi thần cơ diệu toán đến cỡ nào, cũng chỉ có thể chật vật chạy trốn.



Có lẽ là tiềm thức không muốn uỷ quyền quấy phá, Hoàng đế thậm chí có chút lừa mình dối người cho rằng, Đồng La Quốc đánh vào còn cách mình rất xa xôi, chí ít không chiếu đến tầm mắt của mình, ông vẫn chưa nhìn thấy, Hoàng đế tự an ủi mình, Đồng La mặc dù đánh vào, nhưng nếu muốn đánh vào hoàng thành, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng như vậy.



Ánh mắt tất cả đại thần đều rơi vào trên người Lục hoàng tử, luôn cảm thấy hắn trở về lần này có biến hóa khá lớn, tựa như biến thành người khác, nhưng nhìn gương mặt tương tự kia, tất cả mọi người vẫn cho rằng người này chính là Lục hoàng tử, bất kể là ai cũng không ngờ tới, hắn và Ân Cửu Sanh sẽ là con song sinh.



Bây giờ Lục hoàng tử tự dưng khiến cho người ta sinh ra một sự sợ hãi, khí tràng cường hãn giống như xuyên qua trong vô số lần sinh tử, tự nhiên có người vui vẻ cũng có người buồn, nhưng nhất mạch người Lục hoàng tử là cực kỳ cao hứng.



" Hoàng nhi."



Hoàng đế đang muốn mở miệng, bên ngoài Sở phó tướng lại chạy vào, sắc mặt trắng bệch, bước đi vội vàng.



" Khởi bẩm bệ hạ! "



Sở phó tướng trải qua nghỉ ngơi hồi phục cả người đều có tinh thần không ít, máu đen trên mặt cũng đã thanh tẩy sạch sẽ, chỉ là trên mặt lại mang theo vẻ khiếp sợ cùng bối rối.



" Lại xảy ra chuyện gì? "



Hoàng đế mở miệng lần nữa, lông mày mơ hồ nhíu lại, sao ông cảm thấy mọi chuyện hôm nay là một đợt bất bình một đợt lại lên, không có một chuyện tốt.



" Hồi bẩm bệ hạ, Hàn Mộc Tướng quân ngăn cản không nổi, tòa thành thứ hai của Tây La ta đã thất thủ, binh lính Đồng La Quốc lại bắt đầu trắng trợn đốt giết cướp đoạt, dân chúng tự tập hợp phản kháng, lại bị thảm sát giết hại, mong rằng Bệ hạ nhanh chóng phát binh, chi viện duy trì! "



Giọng nói Sở phó tướng có chút run rẩy, cảm xúc dường như rất kích động.



" Cái gì! Hai tòa thành trì đã thất thủ!"



Hoàng đế có chút khiếp sợ, chẳng qua suy nghĩ cẩn thận cũng là hợp tình lý, Sở phó tướng từ biên cảnh ra roi thúc ngựa chạy đến, ít nhất cũng phải hơn ba ngày. Mà Hàn Mộc Tướng quân suất lĩnh chỉ có bốn vạn người, ngăn cản binh lực cường thịnh của Đồng La Quốc, có thể chèo chống lâu như vậy đã không dễ dàng rồi.



" Đồng La Quốc rốt cuộc phái ra bao nhiêu binh mã, binh lực như thế nào?"



Một đại thần lo lắng mở miệng nói.



Sở phó tướng trả lời với đại thần:



" Năm vạn kỵ binh thêm mười lăm vạn bộ binh, còn có hai vạn thuỷ binh, lựa chọn địa điểm đánh vào là vùng Đông Dương thành, thế tới hung mãnh, lương thảo sung túc, hơn nữa mỗi khi đến chỗ nào là trắng trợn thu hết tồn lương của dân chúng xung quanh, trong lúc nhất thời tiếng oán than dậy đất, tiếng kêu than dậy khắp đất trời. "



Hoàng đế lập tức ngã ngồi ở trên toạ ỷ Kim Long, nếu Đồng La Quốc phát ra hai mươi hai vạn binh mã, như vậy Tây La ít nhất phải xuất ra ba mươi vạn binh mã mới có thể lấy được thắng lợi, vậy binh quyền trong tay mình chẳng phải sẽ lập tức hao tổn gần một nửa, trong mắt Hoàng đế do dự không thôi.



" Bệ hạ, theo ý kiến của vi thần, việc cấp bách là phải nhanh chóng phát binh, chi viện cho Hàn tướng quân, kịp thời ứng đối xâm lược của Đồng La Quốc, nếu không dân chúng biên thành chạy trốn tứ phía, nhất định sẽ chạy đến cảnh nội, đến lúc đó tiếng oán than dậy đất, dân tâm dao động, xã tắc bất ổn a. "



Một đại thần ngôn từ khẩn thiết, dẫn đầu mở miệng.



Một tên đại thần khác cũng lập tức mở miệng nói:



" Đồng La Quốc mặc dù lương thảo không đủ, nhưng là nay xem ra, Đồng La lựa chọn địa phương là Đông Dương cực kì giàu có làm cửa vào, chính là tâm tư đánh vào tích trữ lương thảo, kể từ đó, cho dù không có lương thảo cũng không lo nữa, ngược lại là dân chúng Tây La ta vất vả cả năm để tồn lương tất cả đều đi vào hầu bao của súc sinh Đồng La."


" Việc này cứ quyết định như vậy đi! "



Hoàng đế mở miệng lần nữa, giống như đã định ra quyết tâm! Ông biết, nếu như cái gì ông cũng không cho Lục hoàng tử,cho dù hắn có bản sự, làm sao có thể đấu được An Nguyệt Hằng?



" Bệ hạ thánh minh! "



Chúng đại thần cùng nhau quỳ xuống, các nữ quyến vẫn luôn im lặng cũng đều theo động tác phu quân nhà mình cùng nhau quỳ xuống.



" Được rồi, việc này liền dừng ở đây đi! Hôm nay là tiệc thọ thần, lại phong ba không ngừng, trẫm làm nhi tử thật sự là thẹn trong lòng, có điều quốc sự trước mắt, trẫm cũng chỉ muốn trung hiếu song toàn, còn xin mẫu hậu thứ lỗi. "



Hoàng đế đứng dậy khom người với Thái hậu, biểu thị áy náy.



Thái hậu lập tức trấn an nói:



" Hoàng nhi làm sai chỗ nào? Trước tiên Hoàng nhi phải là chủ nhân của quốc gia này, sau đó mới là con mẫu hậu, hoàng nhi lấy quốc sự làm chủ, trong lòng mẫu hậu hết sức vui mừng, sao lại trách tội con chứ?"



" Mẫu hậu thông cảm cho nhi thần như thế, nhi thần cảm kích không thôi... Nhi thần cho rằng, ngày mai Lục hoàng tử sẽ phải xuất chinh, không bằng mượn không khí vui mừng của thọ thần mẫu hậu, thực hiện một thể, hai yến song hành, ý mẫu hậu như thế nào?"



Hoàng đế mở miệng lần nữa.



Thái hậu tự nhiên gật đầu đáp ứng, cười nói:



" Đây là phúc phận của ai gia, sao lại không muốn chứ?"



Hoàng đế cười nói:



" Bây giờ đã chậm trễ rất nhiều canh giờ rồi, vậy bắt đầu bày yến đi, để tiểu thư các nhà đi lên hiến ca múa, một bên dùng bữa một bên thưởng thức, ý mẫu hậu như thế nào?"



" Con xem như vậy tất nhiên là không thể tốt hơn, đợi sau khi dùng bữa xong, chúng con lại dâng lên hạ lễ đã chuẩn bị tỉ mỉ cho mẫu hậu, chúc thọ mẫu hậu, mẫu hậu người nói đúng không? "



Đa Luân mở miệng.



" Cứ xử lý theo ý của các con đi."



Thái hậu gật đầu nói.



Thái giám nghe xong, lập tức giơ lên cuống họng mở miệng nói:



" Tấu nhạc! Bày yến!"



Nhạc khí lúc trước đã được đổi mới hoàn toàn, thanh âm không còn sai lầm nữa, trong lúc nhất thời bên trong đại điện náo nhiệt hẳn lên, giống như đủ loại âm mưu tính kế trước đó đều đã biến mất không thấy, lần nữa bày biện ra một loại cảnh tượng y hương tấn ảnh, phồn thịnh huy hoàng.



Mộc Tịch Bắc nhìn cung tỳ bưng các khay đủ loại màu sắc, xuyên qua bên trong mọi người, từng khay đồ ăn nhỏ bé, tinh xảo thậm chí làm cho người ta không nỡ hạ miệng, quỳnh tương ngọc dịch Ngũ thải ở trong chén ngọc lưu ly chiết xạ ra hào quang chói mắt.



Lần này Ân Cửu Dạ thật sự có chút cả gan làm loạn, hắn thật sự cho rằng An Nguyệt Hằng dễ đối phó như vậy sao? Mặc dù nàng chưa từng phủ nhận nam nhân này có sức quan sát kinh người cùng giác quan nhạy cảm, cũng không phủ nhận hắn có năng lực đối với binh pháp quyền mưu, nhưng là, nàng vẫn cảm thấy quyết định như vậy thật sự là quá mức cấp tiến, khiến sự tình vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình, mà nàng rất không thích loại cảm giác này.



Thanh Từ nhìn dáng vẻ tiểu thư nhà mình, dường như biết nàng đang suy nghĩ gì, trong lòng không khỏi cười trộm, ta thấy tiểu thư là không thích ôn thần Ân Cửu Dạ đi mạo hiểm đi, ở đâu là không thích sự tình thoát ly khỏi tầm kiểm soát của mình, chỉ tiếc, tiểu thư nhà mình dường như cũng không nghĩ như vậy.



Trên bàn nhỏ của Mộc Tịch Bắc bày đầy là thủy tinh chân giò lợn, Ngũ Phúc Lâm Môn, Bát Tiên Quá Hải, thịt kho tàu tay gấu, Kim Ngọc Mãn Đường. Rất nhiều loại đồ ăn tinh mỹ không tưởng nổi, phía trên lờ mờ chiết xạ ánh sáng long lanh, nhưng Mộc Tịch Bắc lại không muốn ăn chút nào, nhìn ca múa nhàm chán giữa sân, qua loa dùng mấy ngụm, liền lấy cớ đi ra ngoài hóng gió.



Mộc Tịch Hàm nhìn thân ảnh của Mộc Tịch Bắc, cúi đầu xuống, cầm lấy đôi đũa câu kim bạch ngọc tinh xảo, một ngụm lại một ngụm đưa đồ ăn vào trong miệng, chỉ là tâm tư lại không ở trên cái này, dù không ngẩng đầu, lại yên lặng cảm nhận được động tác của Ân Cửu Dạ, tất cả giác quan dường như cũng dừng lại ở nơi đó.



Quả nhiên, Ân Cửu Dạ thấy Mộc Tịch Bắc rời đi, rất nhanh cũng đứng dậy đi ra ngoài.



Nam nhân đi qua bên người Mộc Tịch Hàm, mang theo một làn gió, nhẹ nhàng thổi bay sợi tóc Mộc Tịch Hàm, khiến động tác trong tay vừa mới động không khỏi dừng lại, cũng không ngẩng đầu, đến khi nam nhân đã đi ra hồi lâu, Mộc Tịch Hàm mới điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục động tác trước đó.



Sau khi Ân Cửu Dạ đi tới, chuyển qua hai đường rẽ, xa xa đã trông thấy nữ tử đứng ở bờ sông, thân ảnh gầy yếu lại rất thẳng tắp, làn váy theo gió bay lên, phảng phất như lập tức có thể bị gió thổi đi, thế nhưng Ân Cửu Dạ biết, không có gió nào có thể thổi đi nàng, lòng của nàng so với sắt đá còn cứng rắn hơn, thật sâu bắt lấy toàn bộ đại địa, trừ phi có lực lượng nghiêng trời lệch đất, nếu không không ai có thể lay động được nó.



Nam nhân chậm lại bước chân, đứng ở sau lưng nữ tử, không có mở miệng.



Cứ như vậy lẳng lặng đứng hồi lâu, Mộc Tịch Bắc rốt cục xoay người lại, ánh mắt chân thực dừng ở trên mặt Ân Cửu Dạ, không có ý cười theo thói quen, cũng không có băng hàn như đao, chỉ là như ánh trăng tinh khiết, chân thực.



" Ân Cửu Dạ."



" Ừ."



" Chàng tựa hồ tự tiện sửa lại kế hoạch lúc trước. "



Con ngươi nam nhân đen nhánh, đối mặt với nữ tử, chờ lấy câu sau của nàng.