Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 722 : Âm mưu binh quyền (2)

Ngày đăng: 00:42 19/04/20


Mộc Tịch Bắc khe khẽ thở dài, Ân Cửu Dạ lại nhíu mày, mang theo vui vẻ mở miệng nói:



" Nàng lo cho ta."



Mộc Tịch Bắc không nói gì, dịu dàng nói:



" Mặc dù Hoàng đế trực tiếp giao binh quyền vào trong tay chàng, nhưng nhất định sẽ phái phó tướng cho chàng, có điều cũng may Hoàng đế không đem binh quyền phân công cho từng phó tướng, cho chàng làm quang can tư lệnh, nhưng dù vậy, chàng nhất định phải điều tra chi tiết về những người này cho rõ ràng, lợi dụng tính cách của bọn hắn cho tốt, đề phòng sẽ có người phản bội. "



" Được."



Tâm tình Ân Cửu Dạ có vẻ vô cùng tốt, khuôn mặt như yêu tinh khiến Mộc Tịch Bắc nhìn thấy suýt nữa mất tâm thần.



Nhưng Ân Cửu Dạ lại giống như cố ý, lộ ra tươi cười vui vẻ, mị hoặc chúng sinh.



Hai má Mộc Tịch Bắc hơi ửng đỏ, quay mặt qua chỗ khác, tiếp tục mở miệng nói:



" Mấy lần đầu Hàn Mộc rất có thể vì muốn lấy được sự tín nhiệm của chàng, sẽ phối hợp với chàng đánh thắng trận, mà đến lần trí mạng nhất sẽ phản bội chàng, dí chàng vào chỗ chết, trừ cái đó ra, còn phải cẩn thận An Nguyệt Hằng sẽ cố tình bày mê trận, hư hư thật thật, tất yếu phải cẩn thận."



Ân Cửu Dạ kéo Mộc Tịch Bắc qua, ôm nàng vào trong ngực của mình, Mộc Tịch Bắc tựa ở lồng ngực mạnh mẽ hữu lực kia, cảm nhận được mùi thơm ngát nhàn nhạt trên người nam tử, không có mở miệng, nhưng trong lòng thì nói, Ân Cửu Dạ, ta ham muốn tình yêu của chàng, cho nên ta nguyện ý dùng tất cả mọi thứ của ta đến dung túng chàng, chỉ là, ta chỉ muốn giữ lại trái tim này cho ta.



Ân Cửu Dạ lại giống như tâm linh tương thông với nàng, rõ ràng cảm nhận được ý nghĩ của nàng, thanh âm khàn khàn mở miệng nói:



" Nàng cho rằng trái tim của nàng làm từ tảng đá sao? Không có tình cảm thì có thể vô địch thiên hạ? "



Thân thể Mộc Tịch Bắc có chút cứng ngắc, ngẩng đầu lên nhìn nam tử, nói khẽ:



" Không phải tảng đá thì là cái gì đây?"



" Một ngày nào đó ta sẽ cho nàng biết, nó không phải làm từ tảng đá. "



Ân Cửu Dạ chân thật đáng tin mở miệng.



Mộc Tịch Bắc mỉm cười:



" Được, vậy ta sẽ chờ."



Ngón trỏ Ân Cửu Dạ chỉ vào trên ngực Mộc Tịch Bắc, nhìn nàng mở miệng nói:



" Một ngày nào đó, nó sẽ vui vẻ vì ta, lo lắng vì ta, đau vì ta, chỉ có ta, giống như ta."



Mộc Tịch Bắc không nói gì, con ngươi trắng đen rõ ràng nhìn thẳng nam tử trước mắt, mang theo chút bất an, cứ việc nàng còn chưa yêu hắn, nhưng nàng vẫn sợ một ngày nào đó người nam nhân nói sẽ một mực bồi tiếp mình, khiến cho mình yêu hắn lại đột nhiên rời đi, nếu ngay cả hắn cũng từ bỏ, có phải mình thật sự chỉ có thể giữ trái tim này qua hết cả đời hay không.



Điều khiến cho người ta thất lạc nhất, chẳng qua là người đã từng nói sẽ một mực làm bạn nàng, nhưng cuối cùng lại chỉ còn người thân bồi ở bên người nàng, cảnh còn người mất, thoáng qua trong vô ích.



" Sau này không được cười nữa."




Lư Dẫn Minh mở miệng nói.



" Vì sao? Lục hoàng tử nói thế nào cũng là con trai Hoàng thượng, Hoàng Thượng thật sự sẽ tứ hôn Mộc Tịch Bắc cho đệ sao?"



Lư Dẫn Ngọc có chút không hiểu.



Trong mắt Lư Dẫn Minh lóe lên một chút thâm ý, mở miệng nói:



" Bây giờ phủ Thừa Tướng thuộc về nhất mạch Hoàng gia, Lục hoàng tử mà kết hợp cùng tiểu thư Tướng phủ, sẽ không mang đến chỗ tốt gì cho Hoàng đế cả, mà Lư gia kết hợp với tướng phủ, liền tương đương Hoàng đế gián tiếp lôi kéo được Lư gia, Hoàng đế tất nhiên sẽ vui mừng, việc này liền thành. Mà vị trí chính thê của Lục hoàng tử, sợ là Hoàng đế đã sớm tìm kiếm nhân tuyển thích hợp, muốn nhờ vào đó lôi kéo thế lực. "



Trong mắt Lư Dẫn Ngọc lóe lên một tia tinh quang, thì ra là thế, nếu như vậy, sợ là hôn sự Mộc Tịch Bắc sẽ trở thành ván đã đóng thuyền, mình cưới nàng ta vào Lư gia cũng là tình thế bắt buộc!



Lư Dẫn Ngọc dường như đang nghĩ đến ngày sau Mộc Tịch Bắc gả đến Lư gia ngoan ngoãn vâng lời, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, trong lòng không khỏi sôi trào nhiệt huyết, sùng bái nhìn đại ca của mình, đại ca luôn luôn được lòng phụ thân, từ nhỏ đến lớn bị phạt ít nhất, nhưng làm người sâu xa, rất ít khi hiển lộ ra, hắn cũng không tin, Mộc Tịch Bắc thật sự có ba đầu sáu tay, có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay Lư gia.



Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ một trước một sau về tới đại điện, vẫn chưa khiến cho nhiều người chú ý.



Lão thái phi thấy Mộc Tịch Bắc trở về mở miệng nói:



" Không xảy ra chuyện gì chứ? Vừa rồi ta thấy hai nhi tử Lư gia cũng đi theo ra ngoài, không thiếu được muốn làm khó ngươi. "



Mộc Tịch Bắc mỉm cười:



" Không có, chẳng qua là ngẫu nhiên gặp, nói chuyện phiếm hai câu thôi, Lư gia là gia đình quân tử, làm sao lại khó xử một nữ tử nhỏ yếu như con chứ, cô thật sự lo lắng nhiều rồi."



Lão thái phi coi như ít nhiều cũng hiểu được tính tình Mộc Tịch Bắc, khóe mắt không tự chủ được lộ ra mỉm cười, sợ là hai nhi tử Lư gia cũng không ăn được quả ngon gì.



Mộc Tịch Hàm vẫn không thích hợp, ngay cả Lão thái phi nói chuyện với nàng, nửa ngày nàng mới hồi phục lại tinh thần.



Hai mắt Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại, không khỏi mở miệng nói:



" Tứ tỷ tỷ đây là thế nào? Người không biết còn tưởng rằng Tứ tỷ tỷ đang xuân tâm nhộn nhạo, có phải nhìn trúng công tử nhà nào hay không."



Lão thái phi nghe xong, cũng bắt đầu chú ý, muốn nghe cách nhìn của Mộc Tịch Hàm.



Mộc Tịch Hàm nghe Mộc Tịch Bắc nói, giương mắt đối mặt với nàng, hai cặp mắt đối diện lẫn nhau, nhìn thế nào đều có chút quỷ dị.



Mộc Tịch Hàm giật mình trong lòng, nó đã nhận ra sao? Hay là nó đã biết? Vậy hắn thì sao, hắn có phải cũng biết hay không?



Mộc Tịch Hàm rõ ràng cảm nhận được sau khi Mộc Tịch Bắc cùng Ân Cửu Dạ trở về, đã có gì đó khác biệt, giữa hai người, tựa hồ nhiều hơn cái gì đó, cái đó giống như vô luận mình muốn đến gần như thế nào, cũng không thể đến gần được.



------ Đề lời nói với người xa lạ ------



囧 A... Nhóm hài tử xem sách lậu vẫn là không cần nhắn lại, bằng không có người thân đưa ra nghi vấn hoặc là nghi ngờ, ta vất vả hồi phục một đống, kết quả vừa thấy, vậy mà đều không nạp tiền. Tâm ta a, thật lạnh thật lạnh...