Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 731 : Thọ lễ biến đổi (1)
Ngày đăng: 00:42 19/04/20
Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Lão thái phi dường như cũng phát hiện giữa hai tỷ muội có gì đó khác thường, bà nhớ rõ lúc mới đầu tình cảm của hai người hình như không tệ, Bắc Bắc vẫn luôn cười tủm tỉm, luôn làm cho người ta nhịn không được yêu thương, mà Mộc Tịch Hàm thì giống như tỷ tỷ hiểu chuyện, không tranh không đoạt, lại luôn lo lắng cho muội muội của mình.
Chỉ có điều, càng tiếp xúc lại càng hiểu rõ Mộc Tịch Bắc, Lão thái phi phát hiện hào quang trên người đứa bé này dần dần cường thịnh, thậm chí không tự chủ được hấp dẫn sự hiếu kì cùng thăm dò của người khác, nhưng phần tàn nhẫn kia cũng làm cho người ta sinh ra sợ hãi, Mộc Tịch Hàm thì vẫn hoàn toàn yên tĩnh như trước đây, khiêm nhường lại không kiêu ngạo, chỉ có điều khoảng cách giữa hai người dường như càng ngày càng xa.
Lão thái phi mở miệng nói:
" Tịch Hàm, sao vậy, thật sự có nam tử vừa ý à, nói ra nghe thử, nếu như không tệ,cô sẽ làm chủ cho con."
Mộc Tịch Hàm thu hồi ánh mắt, bàn tay cầm đũa hơi nắm chặt, mất tự nhiên cười nói:
" Không có chuyện đó đâu, cô đừng nghe muội muội nói bậy."
Lão thái phi bất động thanh sắc nhìn lướt qua tỷ muội hai người, không có mở miệng, Mộc Tịch Bắc lại chỉ cười như không cười.
Thôi di nương nhìn thấy tình huống bên này, trong lòng hơi động, giữa hai tỷ muội này chẳng lẽ có mâu thuẫn? Bà nhớ rõ lúc trước Mộc Tịch Hàm là cực kỳ bảo hộ Mộc Tịch Bắc đấy.
Mộc Tịch Bắc lại đem ánh mắt dừng ở trên người Thôi di nương, mở miệng cười nói:
" Thân thể Thôi di nương có vẻ đã tốt lên rất nhiều? Không phải suốt ngày nằm liệt ở trên giường nữa."
Sắc mặt Thôi di nương cứng đờ, Mộc Tịch Bắc đút nhiều thuốc cho bà như vậy, dù không lấy đi tính mạng của bà, lại khiến bà cả ngày suy yếu vô lực, sắc mặt vàng vọt, nếu như không phải xem ở mặt mũi Kiến Ninh, e rằng bà còn lâu mới ra khỏi căn phòng kia, ngày ngày đều bị nhốt ở trong đó.
" Đều là nhờ phúc của Bắc Bắc, bệnh này của di nương mới có thể tốt lên."
Thôi di nương có chút xấu hổ.
Mộc Tịch Bắc thu hồi ánh mắt, vuốt vuốt chén rượu lưu ly trong tay, bờ môi óng ánh, mở miệng nói:
" Lời này của di nương thật đúng là kỳ quái, Thái hậu và Hoàng Thượng còn ngồi trên thượng thủ, Lão phu nhân lại còn ngồi ở đằng trước, người tôn quý hơn Bắc Bắc không biết còn có bao nhiêu, di nương lại nói là nhờ phúc khí của Bắc Bắc, chẳng lẽ phúc khí của Bắc Bắc còn lớn hơn cả Thái hậu? Di nương là muốn đặt Bắc Bắc vào loại hoàn cảnh nào? Lại muốn đặt tướng phủ ở chỗ nào?"
" Di nương...Không phải... Không phải... Ý tứ này."
Sắc mặt Thôi di nương vàng như nến mà bên trong còn lộ ra vẻ bối rối trắng bệch.
Lão thái phi nghe xong, sắc mặt cũng trầm xuống, ở trong cung này nhất định phải cẩn thận khắp nơi, lời này của Thôi di nương mà để cho Thái hậu nghe được, không phải mình sẽ bị bắt nhược điểm, lúc này liền khiển trách:
" Ngươi ăn nói kiểu gì vậy, chẳng lẽ bị giam lâu quá nên cũng không biết đường ăn nói luôn sao? "
Bàn tay của Thôi di nương lại càng không tự chủ được run lên, những ngày qua đã sớm đem nhuệ khí cùng ngạo khí của bà đều mài mòn cả rồi, sợ sơ ý một chút lại bị giam lại, ngăn cách trong căn phòng tối tăm không ánh sáng mặt trời.
Thôi di nương cúi đầu, không dám mở miệng nữa, Lão thái phi thấy vậy cũng không nói tiếp nữa, dù sao nhiều người phức tạp, vẫn đừng khiến người ta chê cười thì tốt hơn.
Mộc Tịch Bắc dời tầm mắt đi, cũng đang suy đoán rốt cuộc là ai động tay động chân ở trên đàn, nếu như từ góc độ lợi ích đến xem, Thôi di nương, Mộc Tịch Hàm, Mộc Hải Dung đều rất có khả năng, mình xảy ra chuyện, ba người này đều có thể thu lợi.
" Sau đây bắt đầu hiến dâng hạ lễ ~"
" Không hổ là danh cầm truyền thế, không chỉ có là bề ngoài mỹ quan, ngụ ý lại càng cao thâm, có thể thấy được người năm đó tạo ra Xuân Lôi này, nhất định là người có tâm tính cao khiết, bây giờ Lư gia các ngươi lại ra tay chế cầm một lần nữa, cũng là danh phù kỳ thực! "
Thái hậu cực khen ngợi Lư gia.
" Thái hậu nương nương ngài thật sự là thánh minh, khiến vi thần phục sát đất, vi thần vẫn đang nghĩ, đương kim Thánh thượng tại sao lại anh minh như thế, thì ra là do Thái hậu nương nương dốc lòng dạy bảo. "
Lư Dẫn Ngọc lại một câu khen luôn hai người cầm quyền vào.
" Ngươi tiểu tử này, há miệng còn có ích, về sau nếu ai gả cho ngươi, nhất định sẽ bị ngươi dỗ tâm nở hoa, cực kì vui vẻ đi. "
Hoàng đế tựa hồ cũng bị Lư Dẫn Ngọc chọc mở tâm tư, không còn suy nghĩ đến chuyện ám đạo cùng binh quyền trước đó nữa, đắm chìm trong sự lấy lòng của đại thần.
Lư Dẫn Ngọc nghe xong, thấy cơ hội đã đến, lúc này liền cười nói:
" Bệ hạ, vi thần bây giờ đã nhìn trúng một cô nương, chỉ là mặc kệ vi thần là mài nát cái da miệng này, cũng không thể dỗ cho cô nương kia nguyện ý gả cho thần, cho nên bệ hạ ngài vẫn không nên chế giễu vi thần."
Hai mắt Mộc Tịch Bắc nhíu lại, tên Lư Dẫn Ngọc này thật đúng là không chịu ngừng, chỉ là chủ ý này thật sự do hắn nghĩ sao? Mộc Tịch Bắc không tự chủ được chuyển mắt nhìn vào trên người Lư Dẫn Minh, nhưng hắn lại chỉ tự mình gắp lấy đồ ăn trên khay.
" Ồ? Việc này ai gia lại muốn nghe một chút, đến cùng là tiểu thư nhà nào có thể kềm chế được cái miệng khéo léo này của ngươi? "
Thái hậu nhịn không được mở miệng nói.
" Đúng vậy a, ngươi ngược lại nói nghe một chút, Trẫm cũng muốn nhìn xem các ngươi có thích hợp với nhau không?"
Hoàng đế cũng thúc giục.
Lư Dẫn Ngọc lại đỏ mặt, giống như là đại cô nương nhăn nhó, không khỏi khiến cho mọi người cười vang một trận.
Ánh mắt Ân Cửu Dạ lại phát lạnh, mang theo sát ý, cũng dám mơ tưởng Bắc Bắc của hắn, quả nhiên là đáng chết!
Lư Dẫn Ngọc chỉ cảm nhận được hơi thở làm cho người ta hít thở không thông đập vào mặt mà đến, trên trán không khống chế được toát ra từng giọt mồ hôi, trong lòng rất sợ hãi, sát ý của nam nhân kia sáng tỏ như thế, tựa như hắn vừa nói ra tên Mộc Tịch Bắc, thì sẽ bị ăn sống nuốt tươi vậy.
Cứ việc Lư Dẫn Ngọc có chút khác thường, thế nhưng mọi người lại chỉ cho là hắn đang ngượng ngùng thôi, dù sao đường đường là một nam tử lại bị nhiều người trêu chọc ở trên đại điện như vậy.
" Lư công tử, ngươi ngược lại nói ra thử xem, nói không chừng Bệ hạ cao hứng, sẽ làm chủ cho ngươi nữa nha."
Một đại thần mở miệng khuyên nhủ.
Mồ hôi trên đầu Lư Dẫn Ngọc dần dần chảy xuống, không khỏi duỗi tay áo ra lau đi, giờ phút này trong lòng của hắn rối rắm vạn phần, dựa theo kế hoạch đã định, hắn tự nhiên là phải mở miệng cầu hôn Mộc Tịch Bắc, thế nhưng...Thế nhưng ánh mắt của nam nhân kia nhìn hắn, cứ như đang nhìn người chết vậy, so với lạnh lẽo cùng trào phúng trước đó, còn mang theo vô biên tĩnh mịch, không khỏi làm hắn cảm thấy sợ hãi thật sâu.
Thế nhưng cơ hội đang ở ngay trước mắt, hôm nay Hoàng đế và Thái hậu đều rất cao hứng, hơn nữa hiện giờ Mộc Chính Đức cũng không ở kinh đô, chuyện này lại có lợi với Hoàng đế, cho nên có thể nói là chiếm được thiên thời địa lợi nhân hoà, nếu cứ buông tay như vậy, sợ là lại khó có cơ hội tốt như vậy nữa.
" Vi thần vừa ý. Vừa ý chính là...Là..."
Lư Dẫn Ngọc chỉ cảm thấy ánh mắt kia càng ngày càng tĩnh mịch, khiến hắn cơ hồ không thở nổi.
Lư Dẫn Ngọc cắn răng một cái, mở miệng nói:
" Người Vi thần vừa ý chính là Ngũ tiểu thư Tướng phủ, còn xin Bệ hạ làm chủ. "
( Vũ: Vốn muốn làm hết chương rồi đăng. Nhưng cái chương này nó cứ sao sao. Ta ngồi tra hai câu thơ mà đã mất cả buổi rồi. Nên trễ lắm mới làm được một nữa. Có gì khó hiểu mọi người bỏ qua đi nhá. Huhu)