Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 732 : Thọ lễ biến đổi (2)
Ngày đăng: 00:42 19/04/20
Lư Dẫn Ngọc dưới khí thế cường đại kia, cơ hồ là đứng không vững, vừa vặn nhân cơ hội này trực tiếp quỳ xuống.
Nhưng Ân Cửu Dạ cũng không kích động như trong dự đoán của Lư Dẫn Ngọc, ngược lại là thu hồi ánh mắt, thu liễm khí thế, khiến cả người Lư Dẫn Ngọc lập tức xụi lơ.
Lư Dẫn Ngọc không biết là, hắn đã đem Lư Dẫn Ngọc quy thành người chết, nếu hôm nay Bắc Bắc không làm hắn ta chết được, hắn nhất định cũng không để hắn ta còn sống đi ra ngoài!
Ánh mắt của mọi người trong chớp mắt đều nhìn hướng Mộc Tịch Bắc, Lão thái phi thì lại nhíu mày, người khác không biết, nhưng bà biết, Lư gia này vừa bởi vì Bắc Bắc vô tình hay cố ý mà đã mất đi một đứa con trai, làm sao có thể có ý cưới Bắc Bắc qua cửa, tất nhiên là vì muốn trả thù!
" Thì ra Lư Tam công tử nhìn trúng chính là Mộc Ngũ tiểu thư a, Mộc Ngũ tiểu thư cũng là tài sắc vẹn toàn, ngược lại cũng xứng đôi. "
Một đại thần mở miệng nói.
Một đại thần khác lại không tán thành nói:
" Vị Mộc Ngũ tiểu thư này nói cho cùng cũng chỉ là một thứ xuất, sao có thể gả cho Lư Tam công tử làm thê tử chứ? Ta thấy Mộc Ngũ tiểu thư này thật sự không xứng đâu, ngược lại là Mộc Lục tiểu thư vẫn được hơn, dù sao cũng do Thanh Quốc công chúa sở sinh, thân phận địa vị ngược lại đều rất tôn quý."
Đám đại thần mỗi người phát biểu ý kiến của mình, lặng lẽ nghị luận, đám nữ quyến nhưng cũng không ngoại lệ.
" Mộc Ngũ tiểu thư này thì có gì đặc biệt hơn người, còn không phải bày ra một khuôn mặt yêu tinh, vậy mà có thể khiến cho Lư Tam công tử ngang nhiên hướng Hoàng thượng thỉnh chỉ tứ hôn, thể diện thật là lớn."
Một nữ tử mở miệng châm chọc nói.
" Cũng không phải, Mộc Ngũ tiểu thư này chẳng qua là cái thứ xuất mất mẹ, sao có thể xứng với Lư Nhị công tử anh tuấn chứ."
Một nữ tử khác cũng chen miệng nói.
" Ta thấy Mộc Ngũ tiểu thư rất tốt a, cầm nghệ tuyệt hảo, lại tướng mạo đoan chính. "
Một nữ tử thay Mộc Tịch Bắc cãi lại nói, lại lập tức bị vây công.
" Sao vậy, có phải ngươi làm chuyện gì ám muội, bị Mộc Ngũ tiểu thư bắt được nhược điểm không, mới có thể không biết xấu hổ nói chuyện giúp nàng ta như vậy."
Giọng nữ bén nhọn truyền đến.
" Ngươi."
Nữ tử kia dường như không cãi lại được, sắc mặt nghẹn đỏ bừng, mấy người khác đang muốn nói lời hay hơn, thấy mấy nữ tử kia miệng lưỡi bén nhọn, nhưng cũng đều im lặng.
" Trước đó vài ngày, Đa Luân kể tin đồn thú vị ngoài cung cho ai gia nghe, ai gia nhớ tới, hình như tiểu tử Lư gia này từng vì một cây trâm cài của Mộc Ngũ tiểu thư, mà nhảy vào trong nước sông băng hàn đang chảy xiết, hơn nữa còn kiên nhẫn vớt suốt mấy canh giờ, mới bằng lòng bỏ qua. "
Thái hậu dường như nghĩ tới tin đồn thú vị gì đó.
Một lão nhân râu ria hoa râm đứng dậy, ngôn từ khẩn thiết!
" Còn xin bệ hạ minh xét!"
Một đám lão thần cổ hủ cũng đều quỳ lạy.
Thơ châm biếm! Hai chữ này vừa ra, toàn bộ triều đình đều hỗn loạn, đây lại là thơ châm biếm sao? Lư gia thật sự là to gan, cũng dám ngang nhiên làm thơ châm biếm, lừa gạt Thái hậu, thật sự là rất to gan.
Đám người Lư gia giờ phút này đều quỳ trên mặt đất, sắc mặt gia chủ Lư gia vẫn như cũ, nếu không phải đốt ngón tay đã phiếm xanh, thật đúng là khiến người ta cho rằng ông ta không quan tâm, có điều Lư Dẫn Ngọc còn kém hơn, sắc mặt xanh mét khó coi, mang theo phẫn nộ cùng bất mãn, mà trưởng tử Lư gia Lư Dẫn Minh, thì lại nhắm chặt hai mắt không biết lại nghĩ cái gì.
Thái hậu tức giận, một tay cầm lấy cổ cầm trước đó còn vô cùng yêu thích ném xuống dưới, nhưng thật vừa vặn đập vào trên đầu gia chủ Lư gia:
" Lư gia các ngươi thật sự là rất to gan, lặp đi lặp lại nhiều lần thiết kế ai gia, đầu tiên là suýt nữa làm cho ai gia trở thành tội nhân dưới gầm trời này, sau đó lại ngang nhiên để ai gia mang theo bài thơ ngầm châm biếm này, nguyền rủa hoàng nhi ta! Lư gia các ngươi rốt cuộc có tâm tư gì!"
" Thái hậu bớt giận, việc này nhất định có hiểu lầm, Lư gia thần quả quyết sẽ không làm ra chuyện khi quân phạm thượng bực này, còn xin bệ hạ minh giám! "
Gia chủ Lư gia cố gắng bình ổn giọng nói của mình, ông đã mất đi một đứa con trai, nếu như lại mất đi một đứa, thì chỉ còn lại một đứa con trai thôi!
" Hừ! Trẫm thấy Lư gia các ngươi chính là mưu đồ làm loạn, hôm nay nhiều lần sinh sự, trẫm thấy Lư gia các ngươi là tâm tồn gây rối, dự định tạo phản đi!"
Hoàng đế rốt cục cũng mở miệng, sắc mặt tái xanh mét, ông vừa rồi còn tán thưởng bài thơ này khí tiết cao thượng, nhưng sự tình bây giờ căn bản lại không phải như vậy, ngược lại là đang nguyền rủa mình!
Trong lòng Mộc Tịch Bắc cười lạnh, trong lịch đại, văn tự ngục là nghe rợn người nhất, thời tiền triều, hoạn quan cầm quyền, chỉ hươu bảo ngựa, còn lợi dụng thuyết văn tự, tung tin đồn thất thiệt, diệt trừ đối thủ, kết bè kết cánh.
Bây giờ nàng chẳng qua là lợi dụng biện pháp đồng dạng, đối phó Lư Dẫn Ngọc thôi, từ sau khi Lư gia chế tạo thành Xuân Lôi, liền sưu tầm câu thơ khắp nơi, nếu không trên ô ngọc không có cái gì thật sự là không đẹp mắt, nàng liền cảm nhận được cơ hội đã tới.
Khổ tâm thiết kế ra hai câu thơ, cũng giao ra ý nghĩa sâu xa của câu thơ, dựa theo cách làm của nhà quân tử, Lư gia tất nhiên cực kì thưởng thức khí tiết cao thượng của hai câu thơ này, hơn nữa cổ cầm lại được làm ra từ cây cối, thật sự là xứng đôi, một bài 《 Vịnh cối 》này liền trở thành lựa chọn hàng đầu của Lư gia.
Có điều chuyện hầu như cũng có phát sinh ngoài ý muốn, Mộc Tịch Bắc cũng không đoán được Lư Dẫn Ngọc vậy mà lại ngang nhiên ở trên đại điện cầu hôn nàng, người có thể nghĩ ra biện pháp này, nhất định cũng đã bấm đốt ngón tay tính qua tâm tư Hoàng đế, như vậy từ lúc nhìn thấy Lư Dẫn Ngọc đến bây giờ, người có khả năng nghĩ kế cho hắn nhất, chính là đại ca của hắn, trưởng tử Lư gia Lư Dẫn Minh!
Tuy nhiên cứ việc nhiều thêm một khúc nhạc đệm, đối với kế hoạch nàng diệt trừ Lư Dẫn Ngọc cũng không ảnh hưởng gì, chẳng qua là thêm chút náo nhiệt thôi, để hắn trước đắc ý một chút, sau đó giẫm nát hắn ở dưới chân, tin tưởng Lư Dẫn Ngọc nhất định cực kì không thích loại tư vị này! Chỉ tiếc, mặc kệ có thích hay không, Hoàng đế và Thái hậu sợ là đều không để lại Lư Dẫn Ngọc, chỉ không biết lần này có thể lôi toàn bộ Lư gia xuống nước được hay không!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Hu hu, quả thật là không thể thiếu nợ... Suốt đêm...
Bài thơ cây cối có đại biểu nghi ngờ ta đang nói nhảm, là đại thi nhân Tô Thức viết thơ, tạo thành Ô đài thơ án nổi danh trong lịch sử.
Chẳng qua trong lúc tra thơ châm biếm, ta cảm thấy những hoàng đế kia thật sự là nhàm chán... Nhất là lấy Chu Nguyên Chương cầm đầu, bởi vì chính mình không biết chữ, đem không ít bài thơ ca ngợi toàn bộ cho rằng là đang nguyền rủa mình.⊙﹏⊙b Mồ hôi a