Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 781 : Hôn sự An phủ (1)
Ngày đăng: 00:42 19/04/20
Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu:
" Bắc Bang công chúa vốn có Bắc Bang cường đại làm hậu thuẫn, nhưng địa vị của Ngũ gia ở Tây La cũng không phải một sớm một chiều liền có thể lay động, nếu An Nguyệt Hằng cưới Bắc Bang công chúa, Ngũ gia tất nhiên sẽ oán hận Bắc Bang, nhưng đồng dạng cũng sẽ oán hận An Nguyệt Hằng."
" Tiểu thư nói Công chúa tôn quý không dễ dưỡng ở Hoàng cung ý tứ là? "
Thanh Từ hơi hình dung được đại khái phương hướng, lại lần nữa mở miệng.
" Tính cách của Bắc Bang công chúa vốn ở đâu cũng đều gây thù hằn vô số, nữ tử Tây La minh thương ám tiễn nàng ta cũng không đối phó nổi, nàng kiểu gì cũng sẽ chết bởi tay người ta, nếu như nàng chết ở trong cung, Bắc Bang khó tránh khỏi mượn đề tài để nói chuyện của mình, thậm chí thừa cơ liên thủ cùng An Nguyệt Hằng, áp chế Hoàng đế cát cứ lợi ích. Mà ngược lại, nếu Bắc Bang công chúa gả cho An Nguyệt Hằng, đến lúc đó xảy ra chuyện đó chính là tội của hắn, Bắc Bang đối với nam nhân có quyền thế không thua kém Đế vương này cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ. "
Thanh Từ gật gật đầu:
" Nô tỳ hiểu rồi, mặc dù tạm thời nhìn thì An Nguyệt Hằng được Bắc Bang ủng hộ, nhưng Ngũ Thanh Thanh có Ngũ gia tương trợ, kiểu gì cũng sẽ diệt trừ Bắc Bang công chúa, cứ như vậy, Bắc Bang tất nhiên sẽ đem tội danh này tính ở trên người An Nguyệt Hằng, mà Ngũ gia cũng sẽ vì vậy mà sinh ra ngăn cách với hắn, hắn liền tương đương đã bị trong ngoài giáp công."
Mộc Tịch Bắc gật đầu, cứ như vậy, An Nguyệt Hằng tất nhiên vì không muốn bị Bắc Bang nhằm vào, mà xuất ra thành ý không nhỏ, ví dụ như vàng ròng bạc trắng, ví dụ như vật tư lương thảo, mà mấy thứ này đều móc từ trong túi của An Nguyệt Hằng ra. Như vậy hắn khổ tâm kinh doanh hết thảy không chỉ không có tiến bộ, ngược lại thụt lùi không ít.
Thanh Từ nhìn thấy vẻ mặt Mộc Tịch Bắc, chỉ cảm thấy đời này An Nguyệt Hằng lợi dụng vô số nữ nhân, nhưng cuối cùng cũng sẽ chết ở trong tay nữ nhân. Cho dù hắn tính toán không bỏ sót, hiểu thấu bao nhiêu người, nhưng làm sao dự đoán được, hắn cho rằng Ngũ Thanh Thanh thuần khiết lương thiện không nhiễm bụi trần, chỉ là lòng dạ đàn bà, diệt trừ kẻ địch, lại chưa từng nương tay.
Cho dù sau đó An Nguyệt Hằng ý thức được, nhưng lúc ấy hắn nhất định sẽ không để tranh đấu giữa nữ nhân ở trong mắt, cho rằng việc này sẽ ảnh hưởng đại cục, thậm chí còn cho rằng chiếm được Ngũ Thanh Thanh và Bắc Bang công chúa, chính là bước về phía trước một bước thật lớn, đã giống như Đế vương, hấp thụ thế lực khắp nơi, cân bằng lẫn nhau, lại không biết làm như vậy sẽ là nội bộ mâu thuẫn, khiến hắn tổn thất nặng nề!
Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, nữ nhân chính là như thế, yêu ngươi thì có thể đi chết vì ngươi, tỉ như đã từng là Tịch Tình, hận ngươi cũng muốn vì ngươi mà sống, nhìn ngươi sống không bằng chết, tỉ như mình bây giờ.
Mộc Tịch Bắc ngồi lên xe ngựa Tướng phủ dự định trở về Tướng phủ, hơi co chân ngồi trên thảm mềm, nghiêng người dựa vào một tấm nệm êm dày sau lưng, vô cùng hài lòng.
Trên xe ngựa Lư hương tùng chi toả lên mùi thơm nhàn nhạt, Mộc Tịch Bắc lại không tự chủ nghĩ đến Ân Cửu Dạ, nam nhân kia bây giờ tốt không? Binh tướng Đồng La Quốc có hung hãn không?
Từ trong cổ tay áo viền vàng lấy ra phong thư mà nam nhân kia lưu lại, phong thư từ sau ngày đó nàng còn chưa từng mở ra, đến khi vừa nhớ đến, trong chốc lát cảm thấy hắn tựa hồ đã rời đi mấy ngày rồi.
Mở ra tờ giấy, khiến Mộc Tịch Bắc ngoài ý muốn chính là chữ viết của nam nhân, mực đậm đen nhánh phảng phất như không hoà tan, từng chữ lớn nhỏ phá lệ đều đều, góc cạnh cũng cực kì rõ ràng, ngang dọc thẳng tắp, không có kết cấu, không có kiểu chữ, thậm chí cũng không có đầu bút lông, ngang chính là ngang, dọc chính là dọc, giống như con người hắn, chỉ liếc mắt một cái đã cảm thấy áp lực cùng ngạt thở.
Mộc Tịch Bắc biết, đây là chữ viết chân thật nhất của hắn, có lẽ sau này, cũng không còn viết chữ như vậy nữa, trừ phi một ngày nào đó hắn thật sự đứng ở đỉnh cao quyền lực.
Trên thư chỉ có tám chữ, vừa xem hiểu ngay, đợi ta trở về, hứa nàng thiên hạ!
Mộc Tịch Bắc hơi nhắm lại hai tròng mắt, thư nhẹ nhàng từ trong tay nàng bay xuống dưới, trên lông mi lây dính một chút trong suốt, trong lòng hơi phát đau, với tính tình của Ân Cửu Dạ, vốn nên là hoàng tử tôn quý bá đạo không ai bì nổi, nhưng không biết là áp lực như thế nào mới khiến hắn trở nên tĩnh mịch cùng tàn nhẫn như vậy, những chữ kia, có phải hay không giống như sinh mệnh hắn, rốt cuộc có bao nhiêu gian nan.
Thế nhưng nàng không thích những lời thề này, không thích những ngôn từ làm cho nàng động dung như vậy, những thứ này chính là mê hoặc nhân tâm, đợi đến khi nàng lại bắt đầu tin tưởng, sợ rằng sẽ cách cái chết không còn xa.
Trở lại Tướng phủ, mỗi người đều tất cung tất kính với nàng, Mộc Tịch Bắc chỉ cười yếu ớt gật gật đầu, cũng không để người ta cảm thấy là khó tiếp xúc đến cỡ nào, nhưng dường như càng là như thế, những hạ nhân kia lại càng cung kính, một đám hận không thể đem đầu vùi đến mặt đất.
Lúc Mộc Tịch Bắc đi ngang qua Thính Phong các, lại nhìn thấy một người quen gần như sắp bị nàng bỏ quên, Liễu Chi Lan.
" Hừ! Rõ ràng là Bản công chúa nhiều lần thiết kế không thành, bị mắc bẫy của mình ăn mệt, cớ gì dùng lời nói của ngươi đến từ chối? Thua chính là thua, Bản công chúa còn không đến mức thua không dậy nổi!"
Người nọ tựa hồ ý thức được mình tận lực lấy lòng, cũng không có được niềm vui của Đa Luân, không khỏi sắc mặt đỏ bừng không lên tiếng nữa.
Người còn lại cũng bởi vì bầu không khí trong lúc nhất thời nghiêm túc hẳn lên cũng giữ im lặng, Đa Luân tiếp tục động tác chống đầu, đầu óc lại đang nhanh chóng chuyển động, nàng ngược lại muốn nhìn, Mộc Tịch Bắc rốt cuộc có bao nhiêu năng lực?
" Bên người Mộc Tịch Bắc có phải có hai cái nha đầu không?"
Đa Luân lại mở miệng.
Mấy nam nhân phía dưới nghĩ nghĩ, lại mở miệng nói:
" Tựa hồ có hai cái tâm phúc, một người tên là Thanh Từ, một người tên là Bạch Lộ. "
Đa Luân không có mở miệng, không biết lại suy nghĩ cái gì.
Ngày đại hôn của An Nguyệt Hằng rất nhanh đã đến, người của phủ Thừa tướng tự nhiên là không thể thiếu.
Chẳng qua Lão thái phi ngược lại cũng không hiện ân cần, dù sao nếu quá mức ân cần sẽ khiến Đế Vương sinh nghi, thậm chí không vui, hiện giờ Tướng phủ là nhất mạch người Hoàng đế, làm việc là phải đắn đo chừng mực.
Thanh Từ hảo hảo chải chuốt cho Mộc Tịch Bắc một phen, một thân váy dài quét đất màu băng lam, trên váy dài dùng tơ vàng ngân tuyến mỏng như tóc máu thêu thành ngàn nhánh Hải Đường cùng chim oanh bay lượn, chỗ thêu khảm nạm ngàn vạn hạt trân châu, cùng tơ vàng ngân tuyến tôn nhau phát sáng, cao quý không tả nổi.
Trên đầu là trâm cài song loan tua vàng gắn ngọc đỏ, trên trán là một khối thủy tinh hình trăng đỏ điêu khắc hoa văn thần bí lại cổ xưa. Đi trên đường, trâm cài tóc có chút rung động, giống như trời sinh.
" Thời gian không sai biệt lắm, đi phòng trước đi, cô cũng đã đang chờ. "
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt mở miệng với Thanh Từ, nhưng trên thực tế tâm tình của nàng lại không bình tĩnh như vậy.
Thời điểm kiếp trước, nàng vô số lần ảo tưởng cảnh tượng một ngày kia có thể gả cho An Nguyệt Hằng làm phi, suy đoán khi mình mặc vào một thân giá y đỏ tươi diễm lệ, thì sẽ biến thành bộ dáng gì.
Mà bây giờ nàng rốt cục có cơ hội nhìn thấy hôn lễ của An Nguyệt Hằng, chỉ là, tân nương không phải nàng.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc mang theo mơ hồ chờ mong, nàng muốn nhìn vẻ mặt tái xanh của Ngũ Thanh Thanh, nhìn dáng vẻ nàng ta trong nháy mắt từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Hôm nay, coi như Mộc Tịch Bắc vì chính mình, đưa cho Ngũ Thanh Thanh một phần lễ gặp mặt.
Trong phòng trước, Lão thái phi đã chuẩn bị thỏa đáng, còn có hai vị công tử và hai vị tiểu thư Tướng phủ.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng đảo qua mấy ngày không thấy Mộc Tịch Hàm, một thân váy lụa Yên Hà sắc bát phúc, phối thêm trâm cài bạch ngọc hồ điệp vang linh, sạch sẽ lại không lộ vẻ đơn điệu.
Mộc Tịch Hàm tựa hồ cảm nhận được ánh mắt Mộc Tịch Bắc, ngẩng đầu nhìn qua, nhẹ gật đầu, liền quay mặt đi.
Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, chỉ nói với Lão thái phi:
" Cô, canh giờ không sai biệt lắm lắm, chúng ta có phải nên đi rồi không."