Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 782 : Hôn sự An phủ (2)

Ngày đăng: 00:42 19/04/20


Lão thái phi nhìn nhìn cặp mắt giống như được sơn tuyền trong suốt nhất gột rửa qua của Mộc Tịch Bắc, ánh mắt trở nên nhu hòa, kỳ thật bà từ đầu đến cuối nghĩ mãi mà không rõ, vì sao đứa bé này rõ ràng có tâm kế thâm trầm như vậy, nhưng lại có một đôi mắt trong suốt đến như thế.



" Hôm nay là đại hôn của Nhiếp Chính Vương, các ngươi đều phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng gây ra phiền toái gì, để người ta bắt được nhược điểm."



Lão thái phi vẫn như cũ dặn dò, từ đó có thể thấy được bà đối với phần gia nghiệp mà đệ đệ mình vất vả dốc sức làm ra là vô cùng duy hộ.



" Vâng, cô. "



Mấy người cùng nhau trả lời.



Lần này xuất hành, Tướng phủ vẫn điều động ba chiếc xe ngựa, hai vị công tử Tướng phủ ngồi ở chiếc phía trước, Lão thái phi mang theo Mộc Tịch Hàm ở chiếc thứ hai, Mộc Tịch Bắc và Mộc Hải Dung ở chiếc thứ ba.



Mộc Hải Dung vẫn nhu thuận như trước, chỉ ngẫu nhiên mở to một đôi mắt như con thỏ nhỏ, khi thì sợ hãi mang theo vài phần hiếu kì nhìn về phía Mộc Tịch Bắc.



Mộc Tịch Bắc chỉ cười cười yếu ớt với nàng, liền bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.



Xe ngựa một đường lảo đảo, Mộc Tịch Bắc dần dần có chút mơ hồ, dường như hơi buồn ngủ, ôm ấm lô nhỏ Thanh Từ đưa vào trong ngực, dựa vào nệm êm, tiếng hít thở dần dần đều đều. Đột nhiên, Mộc Tịch Bắc bị tiếng đánh trống và thổi sáo ở ngoài xe quấy rầy, còn buồn ngủ cau mày tỉnh lại, Thanh Từ nhìn nhìn vẻ mặt không vui của Mộc Tịch Bắc, vén rèm xe lên hướng ra bên ngoài nhìn xuống xung quanh.



Trên dường cái phía trước xe ngựa, giờ phút này là tiếng người huyên náo, ồn ào náo động không thôi, nhóm dân chúng đều tụ tập ở hai bên đường nói chuyện, một đám nhón mũi chân lên cố gắng nhìn xung quanh, đều đang nóng ruột nghị luận ầm ĩ cái gì đó.



Ánh mắt Thanh Từ đảo qua, phát hiện ở hai bên đường cũng có không ít người cẩm y hoa lệ, thậm chí là xe ngựa sang trọng, lại hiếm khi ngoại lệ đều dừng sát ở hai bên đường, xem ra đều vì nhường chính giữa đường cho con đường này.
Xe ngựa dần dần đi ra đường phố, vẫn vững vàng chạy về phía trước, Mộc Tịch Bắc lại khôi phục tư thế lúc đầu, coi như chợp mắt, Thanh Từ rất buồn bực, chẳng lẽ ban đêm tiểu thư đều không ngủ được, làm sao ngủ thành cái dạng này?



Mộc Tịch Bắc khe khẽ thở dài, thế gian này nào có tự do tuyệt đối, cho dù rời xa triều đình, cũng sẽ có giang hồ phân tranh, cho dù rời xa giang hồ, cũng sẽ có thế tục phàm trần, cho dù rời xa phàm trần, nhưng vẫn như cũ có tranh chấp bên ngoài phàm trần.



Không bao lâu, xe ngựa ngừng lại, Thanh Từ và một nha hoàn của Mộc Hải Dung dẫn đầu xuống xe ngựa, sau đó Mộc Hải Dung và Mộc Tịch Bắc theo sát sau xuống dưới.



Mộc Tịch Bắc khẽ ngẩng đầu, chỉ cảm thấy ánh nắng chói mắt, tấm biển Nhiếp Chính vương phủ to lớn khí phái dị thường, hai toà sư tử bằng đá trước cửa vẫn hung mãnh như trước.



Mộc Tịch Bắc giơ bàn tay lên, hơi che kín ánh nắng, nhưng vẫn híp mắt lại, nhìn lên bốn chữ lớn phủ vàng trên tấm biển hắc ngọc, Nhiếp Chính Vương phủ!



Mộc Tịch Bắc còn nhớ rõ, ngày đó bản thân lựa chọn rời đi, thành toàn cho hai người, lúc ngước đầu nhìn lên môn đình khí phái này thực hoang vu, còn nhớ rõ, hôm đó hoàng hôn mặt trời lặn, nàng giục ngựa chạy như điên, còn nhớ rõ, hôm đó nàng lần lượt nhìn ngựa xe như nước, chỉ cảm thấy chỉ còn mình nàng.



Cửa giữa Vương phủ mở rộng, tân khách lui tới đều y phục lộng lẫy, xuyên qua không dứt, An Nguyệt Hằng một thân trang phục tân lang màu đỏ in tơ bông khiến hắn thoạt nhìn thiếu đi vài phần ổn trọng, lại nhiều hơn mấy phần tinh thần phấn chấn, giống như là một tiểu tử ngây ngô.



Trước ngực An Nguyệt Hằng đeo một đóa hoa hồng cực lớn, tại mùa xuân về hoa nở mùa này, nở rực rỡ, đang chắp tay với tân khách chúc mừng, đơn giản tiếp đón.



An Nguyệt Hằng vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy Mộc Tịch Bắc dưới ánh mặt trời, một thân váy lụa mỏng màu vàng nhạt khiến cả người nàng thanh thoát, da thịt tuyết trắng lộ ra trong suốt, hai mắt hơi nheo lại, đang dừng ở trên tấm biển đại môn nhà mình, mang theo vài phần buồn bã cùng bi thương khó có thể diễn tả bằng lời.



( Aaaa! Hôm nay ta bị cảm, rất mệt nên chỉ cố được nhiêu đây. Các chế thông cảm. Uống thuốc xong cực kì buồn ngủ luôn. Ngắn vậy thôi nha. Mai bù. Yêu mấy nàng)