Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 85 : Thế cục vi diệu

Ngày đăng: 00:42 19/04/20


Rắn rết thứ nữ



Tác giả: Cố Nam Yên



Edit: Khuynh Vũ



Thái hậu kéo làn váy cực dài đi ra thiên lao ẩm ướt, nhưng vừa ra đến đại môn thiên lao thì suýt nữa ngã xuống, bàn tay hơi khô héo nắm chặt hàng rào sắt trước lao, sắc mặt trắng bệch không bình thường, thật sự là Đa Luân sao?



Vừa rồi bà ở trước mặt Mộc Tịch Bắc chẳng qua là giả vờ thôi, dù sao cũng không thể ở trước mặt mất tiên cơ, chỉ là nếu như người này thật là Đa Luân, bà nhất định sẽ làm cho nó sống không bằng chết! Mặc dù ngay từ đầu nguyên nhân bà đối tốt với Đa Luân chỉ là vì Đức Dương, chỉ là thói quen thành tự nhiên, nhiều năm như vậy, cho dù bà đã từng tâm ngoan thủ lạt, thậm chí là đã từng bội bạc, nhưng lại chưa bao giờ khắt khe với Đa Luân nửa phần, nào ngờ lại dưỡng ra một con Bạch Nhãn Lang.



Sự phản bội này so với người bình càng khó có thể làm cho người ở địa vị cao như Thái hậu tiếp nhận được, vết rỉ sét trên song sắt dính ở trên tay Thái hậu, Thái hậu lại thay đổi ngữ khí, mở miệng nói:



" Đi, đi phủ Đa Luân công chúa!"



Thái hậu mang theo một đội nhân mã, ở trong thời gian một ngày lần nữa bước vào quý phủ Đa Luân.



Trong xe ngựa, Thái hậu phái người cẩn thận trước đi điều tra thân thế bối cảnh của cung tỳ bên người Đức Dương, cũng điều tra những năm gần đây nàng ta thường lui tới mật thiết với những người nào, nhưng trong lòng cũng hi vọng chân tướng không phải như mình nghĩ, nếu không, ở trong một đêm, chính mình lại mất đi hai nữ nhi.



" Chủ tử, Thái hậu tới. "



Một tâm phúc nhanh chóng đem tin tức Thái hậu sắp đến báo cho Đa Luân.



Đa Luân nhíu mày, cũng đưa tay bóp mí mắt đang sưng của mình, mở miệng nói:



" Bà ta lúc này không phải nên ở trong lao thẩm vấn Mộc Tịch Bắc sao? Hoặc là vì Đức Dương mà xuân đau thu buồn, nhớ đến người lại xót cho thân sao? "



Tâm phúc kia lại mở miệng nói:



" Nghe nói Thái hậu trực tiếp từ thiên lao tới, trước đó tựa hồ đã thẩm vấn qua Mộc Tịch Bắc, chỉ là thiên lao thủ vệ sâm nghiêm, người chúng ta không vào được, nên cũng không thể biết được bên trong xảy ra chuyện gì. "



Đa Luân gật gật đầu, vuốt vuốt cổ tay của mình, không biết suy nghĩ cái gì.



Không tới một lát, kiệu Thái hậu đã đuổi tới quý phủ Đa Luân, Đa Luân sớm đã làm tốt chuẩn bị, một thân y phục trắng ra đón, thậm chí so với Thái hậu còn chưa kịp thay đổi y phục trắng có vẻ bi thống hơn nhiều.



Thái hậu phức tạp nhìn thoáng qua Đa Luân, chỉ thấy con mắt nàng sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt, mang theo vài phần tiều tụy, tựa như cực kì lo lắng.



" Mẫu hậu, tang sự của Đức Dương tỷ tỷ thế nào rồi ạ, người đang êm đẹp làm sao nói không có liền không có, cái này khiến con biết sống thế nào đây. Còn có mẫu hậu, Người nhất định phải tỉnh lại, bằng không nếu Người xảy ra chuyện gì, Đa Luân cũng không sống nổi..."



Đa Luân đỡ lấy Thái hậu, nước mắt trong mắt không chút do dự liền xoát xoát rơi xuống.



Thái hậu nghe vậy vỗ vỗ cánh tay Đa Luân:



" Mấy năm nay mẫu hậu có sóng gió gì mà chưa thấy qua, bây giờ Đức Dương chết cho dù đau lòng, cũng nhất quyết sẽ không ngã xuống như vậy, ngược lại là tiện nghi cho người khác. "



Đôi mắt Đa Luân đỏ bừng, lại mang theo vài phần kích động:



" Mẫu hậu có thể suy nghĩ như thế, Đa Luân thực sự rất cao hứng, về sau Đa Luân nhất định sẽ chăm sóc mẫu hậu thật tốt, chỉ mong Đức Dương ở dưới suối vàng có thể an tâm. "



Trong lòng Thái hậu thắt chặt, Đa Luân a Đa Luân, tâm kế của ngươi đến cùng thì giấu sâu bao nhiêu a? Vẫn là ai gia thật sự hiểu lầm ngươi, hết thảy mọi chuyện cũng không phải là ngươi gây nên...



" Ai gia tất nhiên sẽ không bỏ qua cho những người sát hại Đức Dương, vô luận như thế nào cũng phải báo thù cho Đức Dương! "



Thái hậu nghe thấy lời nói của Đa Luân lập tức chuyển giọng, rõ ràng mở miệng nói.



Đa Luân trầm mặc không nói, chỉ nhẹ giọng gật đầu hòa cùng.



" Ai gia nghe nói trong tay ngươi có một tỳ nữ? "



Thái hậu nói thẳng vào vấn đề.



" Dạ? Trong tay Đa Luân tỳ nữ vô số, không biết mẫu hậu chỉ người nào? "



Hai mắt Đa Luân đẫm lệ mông lung nhìn về phía Thái hậu.



Thái hậu ra vẻ giận dữ:




" Thông gia?"



Hoàng đế có chút sững sốt, tựa hồ không biết Bắc Bang rốt cuộc đang đánh bài gì.



Người sứ giả kia gật đầu nói:



" Đúng vậy, hôm qua Bắc Bang Tam hoàng tử ta đến Đa Luân phủ công chúa dự tiệc, lại nghe được một khúc đàn, quanh quẩn không dứt, Tam hoàng tử ta đặc biệt ái mộ, lập tức thỉnh cầu bệ hạ tứ hôn, Bắc Bang Tam hoàng tử ta hứa hẹn vị trí chính phi."



Hoàng đế vẫn chưa kịp phản ứng, hai ngày nữa, Bắc Bang Tam hoàng tử sẽ phải lên đường trở về nước, làm sao lại đột nhiên muốn làm thông gia chứ?



" Không biết Tam hoàng tử ái mộ người nào? Nữ tử kia đã kết hôn chưa?"



Hoàng đế thân thể hơi nghiêng về phía trước, mở miệng nói.



Bắc Bang Tam hoàng tử rốt cục không cần sứ giả đại biểu nữa, mà là tự mình mở miệng nói:



" Là Ngũ tiểu thư tướng phủ, Mộc Tịch Bắc, hôm qua ngẫu nhiên ở Phủ công chúa ta nghe được tiếng đàn của Mộc Ngũ tiểu thư, chỉ cảm thấy mất tâm thần, không thể không đối với Tây La nhìn với con mắt khác, lập tức hôm nay khẩn cầu bệ hạ tứ hôn, ban Mộc Ngũ tiểu thư cho bản điện hạ, đến Bắc Bang hòa thân."



Mọi người ở dưới trong lúc nhất thời tâm tư khác nhau, chuyện ở phủ công chúa hôm qua bọn hắn cũng đều nghe nói, Tam hoàng tử thế nhưng cũng ở đó, không có lý do không biết Mộc Tịch Bắc là kẻ khả nghi sát hại Đức Dương trưởng công chúa, cho nên ý tứ của Bắc Bang Tam hoàng tử chẳng phải là muốn bảo vệ Mộc Tịch Bắc sao?



Hoàng đế tựa hồ cũng đang do dự, có điều ngẫm lại phía sau Tam hoàng tử là cường đại Bắc Bang, nếu như muốn một người mà cũng không được, sợ là sẽ không vui đi? Nhưng chỉ sợ nhất tộc Quách La thị của Thái hậu, không chịu từ bỏ ý đồ. Hoàng đế trong lúc nhất thời khó xử hẳn lên.



Bắc Bang Tam hoàng tử lại mở miệng nói:



" Bắc Bang ta một lòng muốn giao hảo với Tây La, không tiếc xuất ra công chúa tôn quý của Bắc Bang ta, chẳng lẽ to lớn như Tây La, lại luyến tiếc giao phó một nữ tử thứ xuất cho bản điện hạ sao!"



Lời này vừa ra, trên đại diện không ít người bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc cũng là Bắc Bang Tam hoàng tử, cho dù Bắc Bang tạm thời không thể quy mô tiến công Tây La, thỉnh thoảng quấy rối một chút luôn luôn đủ để Tây La uống một bình, mà người Tây La sợ nhất vẫn như cũ là một ngày nào đó Bắc Bang liên thủ với Nam Kiều, đối phó mảnh đất giàu có của chính mình.



Bầu không khí trong lúc nhất thời trầm mặc xuống, xác thực, Bắc Bang công chúa tôn quý hơn nhiều so với một thứ nữ, phải biết rằng, nếu là người không quyền không thế, thứ nữ đối với những người này mà nói cũng chỉ là cái đồ chơi, nhưng hôm nay Tam hoàng tử ngang nhiên cầu hôn với Hoàng Thượng, thế nào cũng không hợp lý a.



Mà Hoàng đế càng không có khả năng giải thích cho Bắc Bang Tam hoàng tử, chuyện Mộc Tịch Bắc là kẻ khả nghi sát hại Đức Dương trưởng công chúa, bởi vì người ta rõ ràng đã tận mắt nhìn thấy chuyện đã xảy ra, lại giả bộ không biết, ngươi không nên chọc trên cột ra, chẳng phải là tự tìm không thoải mái.



Ngay từ đầu mọi người đều không dám mở miệng, thế nhưng ngẫm lại, cho dù lớn như Bắc Bang chống lại Quách La thị tộc, cũng sẽ không làm nhiều, mà Quách La thị tộc lánh đời đã lâu, nếu lần này có thể bị tạc ra, vận mệnh triều đình sợ là lại phải rung chuyển, không khỏi liền không có lợi.



Hoàng đế ngẫm nghĩ hồi lâu, thật sự là nghĩ không ra lý do cự tuyệt, lập tức mở miệng nói:



" Một khi đã như vậy, đây cũng là một hồi duyên phận, trẫm lập tức sắc phong Mộc Tịch Bắc làm Vĩnh Dạ Quận chúa, tứ hôn cho Bắc Bang Tam hoàng tử, đến Bắc Bang hòa thân."



Tam hoàng tử lần này rốt cục cười ôm tay:



" Đợi sau khi ta trở lại Bắc Bang, nhất định phải bẩm báo với phụ hoàng ta, Tây La có một vị quân chủ anh minh, cho nên Tây La mới có thể phồn hoa như thế."



Không sai, hôm đó thứ mà Mộc Tịch Bắc để vào trong tay Tam hoàng tử là một cái đồng tâm kết, ngụ ý của thứ này tự nhiên không cần nói cũng biết. Nàng đang đánh cược, cược Bắc Bang Tam hoàng tử đối với mình vẫn còn có chút hứng thú, hoặc cho dù là vì muội muội của hắn mà muốn mang mình rời khỏi Tây La, tóm lại, mặc kệ lý do gì, Mộc Tịch Bắc cược hắn sẽ trợ giúp mình.



Mộc Tịch Bắc không thể, nếu thật sự cứ như vậy tùy ý Đa Luân nắn bóp, tiến vào nhà giam, sợ là sẽ không ra được, cho dù có thể nhờ Thái hậu chứng minh trong sạch của mình, thế nhưng Thái hậu nhất định cũng sẽ giận lây sang mình, nàng không thích trông cậy vào người khác, càng sẽ không gửi hi vọng ở người khác tới cứu giúp, chỉ có thể tự mình ra tay.



Huống hồ, đến Bắc Bang thực sự cũng là một lựa chọn tốt, có Bắc Bang bối cảnh cường đại, vô luận là nàng muốn làm lên cái gì, đều như có thần trợ, tất sẽ không khó khăn như vậy.



Cùng lúc đó, nàng có thể tránh mặt Ân Cửu Dạ, nam nhân khiến nàng đau lòng kia, tọa trấn Bắc Bang, đưa tay luồn vào Tây La, lợi dụng quyền thế Bắc Bang, nâng đỡ người khác, quấy cho triều đình Tây La long trời lở đất, từ đó đối phó An Nguyệt Hằng!



Mặc dù nói quyết định này nhìn như đi vòng một vòng, nhưng Mộc Tịch Bắc biết, quanh đi quẩn lại mình cuối cùng sẽ báo được đại thù, mặc dù tựa hồ phiền toái một chút, nhưng đã là lựa chọn tốt nhất mà Mộc Tịch Bắc có thể nghĩ tới lúc ấy, nếu không như thế, sợ là mạng của mình sẽ phải để ở chỗ này rồi.



Nàng từ trước đến nay co được dãn được, không sợ không ngóc đầu trở lại!



Bây giờ, thế cục giữa Đa Luân và Mộc Tịch Bắc đã phát sinh biến hóa vi diệu, chí ít nàng ta đã không thể cầm Thanh Từ để áp chế nàng, cũng không thể mượn tay Thái hậu diệt trừ nàng, cái này vừa thấy giống như kết cục tất thắng, tựa hồ đã không còn chắc chắn.



------ Đề lời nói với người xa lạ ------



Hôm nay càng hơi ít, hai ngày này xuyên khóa giả tiền, khóa nhiều... Ngày mai được nghỉ, trong lúc nghỉ sẽ tận lực bù lại...



Có người nói không quen Bắc Bắc luôn luôn tự xưng Bắc Bắc.... Kỳ thật đây chỉ là phù hợp chút tính cách khẩu Phật tâm xà của Bắc Bắc a, bằng không thay cái xưng hô khác có vẻ Bắc Bắc là loại nữ tử lạnh tình, hazz, bởi vì đã năm mươi vạn chữ, cho nên sửa là không có khả năng, đằng sau ta sẽ tận lực châm chước để xưng hô khác...



Còn có vấn đề tình cảm liên quan đến nam chính nữ chính, sự kiện lần này sẽ là một cơ hội, loại tính tình không nóng không lạnh như Bắc Bắc, làm cho người ta không có biện pháp cầm được, cái gọi là trống kêu còn nặng hơn chùy gõ, cho nên sự kiện lần này kết thúc, Bắc Bắc mới có thể chân chính mở rộng cửa lòng, từ trong lòng tiếp nhận Cửu Dạ....