Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 86 : Đa Luân chết

Ngày đăng: 00:42 19/04/20


Rắn rết thứ nữ



Tác giả: Cố Nam Yên



Edit: Khuynh Vũ



Thánh chỉ rất nhanh liền truyền xuống, Mộc Tịch Bắc lập tức được thả ra, cũng có thêm phong hào quận chúa.



Lão thái phi mang theo người trong phủ sớm đến Vĩnh Thịnh môn Hoàng cung chờ Mộc Tịch Bắc, dự định sớm mang nàng về Tướng phủ.



Bạch Trúc lại xuất hiện ở trước mặt Mộc Tịch Bắc, một thân trang phục Phó thống lĩnh Cấm Vệ quân, tự nhiên bị hắn mặc ra thành mấy phần hương vị thiếu gia ăn chơi, cà lơ phất phơ nhìn nữ tử mềm mại trước mặt, không khỏi trêu đùa:



" Chỉ mới một đêm mà đã đi rồi? Không có ý định lưu lại thêm mấy ngày sao? "



Mộc Tịch Bắc vuốt vuốt cổ tay sưng đỏ, chỉ ôn hòa cười cười:



" Ta sợ ta nghỉ ngơi lâu hơn mấy ngày, Bạch phó thống lĩnh vừa phải phí sức vừa phải lao lực, nếu bởi vì vậy mà tráng niên mất sớm, tội của ta không biết lớn bao nhiêu. "



Bạch Trúc ôm tay cười cười, mở miệng nói:



" Ngươi thật sự là kẻ không tim không phổi, bản đại nhân giúp ngươi như thế, sao cũng không thấy ngươi hồi báo gì cả?"



Mộc Tịch Bắc cúi thấp con ngươi xuống:



" Chỉ sợ đại nhân đòi hỏi quá nhiều, ta thật sự hoàn lại không nổi. "



Con ngươi Bạch Trúc hiện lên một sợi tinh quang, giống như một đạo lưu tinh trong đêm tối, mang theo ý vị không thể nắm lấy.



Mộc Tịch Bắc xoay người đi ra thiên lao, trước cửa lại sớm đã có thái giám đứng đợi, một thân áo choàng màu đỏ thắm, bạch ngọc bên hông có thể nhận ra phẩm vị của hắn, vừa thấy Mộc Tịch Bắc đi ra, lập tức khom người tiến lên phía trước nói:



" Tham kiến Vĩnh Dạ quận chúa, thỉnh an Vĩnh Dạ quận chúa, chúng ta phụng mệnh Thái hậu nương nương, mời Vĩnh Dạ quận chúa đến Phượng Tường cung một chuyến, Thái hậu nương nương muốn gặp ngài. "



Hai mắt Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại, xem ra Thái hậu là ngồi không yên đây.



" Một khi đã như vậy, liền làm phiền công công dẫn đường phía trước. "



Mộc Tịch Bắc khẽ gật đầu.



Công công kia gật đầu đi ở phía trước, Mộc Tịch Bắc không nhanh không chậm đi theo, nhưng trong lòng thì không biết suy nghĩ cái gì.



Hơn nửa canh giờ sau, thì đã đến Phượng Tường cung, rảo bước tiến lên cánh cửa đại điện sơn son gỗ lim, Mộc Tịch Bắc vừa liếc mắt đã nhìn thấy Thái hậu ngồi ở chủ vị, hoa phục hôm qua đã thay đổi, đổi thành một thân y phục tang màu xanh nhạt, bên hông cổ áo cùng ống tay áo đều thêu màu đen, trên đầu càng đơn giản hơn, chỉ cắm mấy cây trâm bạch ngọc, trang dung trên mặt cũng rất mộc mạc, nếu không phải ngồi ở trên vị trí kia, ngược lại là nhìn không ra rốt cuộc là thân phận gì.



Mộc Tịch Bắc đi ra phía trước, hành đại lễ với Thái hậu:



" Thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. "



Thái hậu cười lạnh một tiếng, cũng không để Mộc Tịch Bắc đứng dậy, mà là mở miệng nói:



" Mộc Tịch Bắc! Ngươi thật sự là rất to gan! Thậm chí ngay cả ai gia cũng dám lừa gạt! "



Mộc Tịch Bắc cũng không kinh hoảng, dường như đối với phản ứng của Thái hậu sớm có sở liệu, không nóng không lạnh mở miệng nói:



" Hồi bẩm Thái hậu nương nương, thần nữ không biết Thái hậu nương nương cớ gì nói ra lời ấy? "



Phượng mi Thái hậu vẩy một cái, tiếp tục nói:



" Ngươi không phải nói ngươi sẽ chứng thực suy đoán trong lòng ai gia sao? Thế nhưng bây giờ chính ngươi lại thoát thân từ thiên lao. Ngươi đầu tiên là lợi dụng ai gia đi quý phủ Đa Luân tìm hiểu tin tức cho ngươi, lại qua sông đoạn cầu, thiết kế tự mình rời khỏi thiên lao, ngươi có phải cho rằng, Hoàng đế phong ngươi thành Quận chúa, thì ngươi có thể muốn làm gì thì làm, ai gia cũng không dám làm gì ngươi phải không! "



Mộc Tịch Bắc không vội giải thích, chỉ hỏi ngược lại:



" Xin hỏi Thái hậu nương nương, nếu như thần nữ từ đầu đến cuối đều ở trong thiên lao, phải thế nào mới có thể thực hiện lời hứa với ngài? Huống hồ ngài từng nói qua, nếu như thần nữ tự mình ra khỏi nhà giam, ngài sẽ không ngang ngược can thiệp, cho nên thần nữ không biết bây giờ thần nữ sai ở chỗ nào? "



Thái hậu vỗ một chưởng ở trên tay vịn phượng ỷ, phượng ỷ kim sắc mơ hồ phát ra thanh âm rung động, không khí toàn bộ đại điện đóng băng phảng phất như không có một tia dao động:



" Ngươi thật sự là rất to gan! Ở trước mặt ai gia lại còn dám cường từ giảo biện! Không có giáo dưỡng như thế, rốt cuộc là ai dung túng! "



Mộc Tịch Bắc cúi thấp đầu, trong mắt lóe lên một tia lãnh ý, lại tiếp tục nói:



" Chẳng lẽ Thái hậu nương nương giận chó đánh mèo với thần nữ cũng không phải bởi vì thần nữ chưa thực hiện hứa hẹn trước đó, mà chỉ bởi vì thần nữ không biết rõ tình hình đã tự tiện tìm đường sống trốn ra! "



" Ngươi! Ngươi thật sự là... Vô pháp vô thiên! "



Bởi vì tức giận, trên đầu Thái hậu rớt xuống một sợi tóc, cả người càng bởi vì hai mắt sưng đỏ mà trở nên dữ tợn.



Mộc Tịch Bắc cũng không còn nhượng bộ, ngẩng đầu lên nhìn thẳng Thái hậu ngồi trên chỗ cao, mang theo chút ý vị khí thế bức nhân tiếp tục mở miệng nói:



" Hay là Thái hậu nương nương sợ thần nữ xác nhận Đức Dương công chúa là Đa Luân giết chết, sợ ở trong một đêm mất đi hai nữ nhi, từ nay về sau sẽ không còn ai làm bạn ở bên cạnh ngài, cho nên sợ hãi tiếp nhận sự thật này, muốn đem tội danh quy tội ở trên người thần nữ, mưu toan lừa mình dối người! "



" Quả thực là nói bậy nói bạ! "



Ngữ khí của Thái hậu thiếu đi khí thế sắc bén trước đó, hơi mềm xuống.



Trong lòng Mộc Tịch Bắc nổi lên một tia lãnh ý, người chính là như thế, luôn thích lừa mình dối người, thậm chí có thể làm bộ mắt điếc tai ngơ, làm bộ cái gì cũng không biết, thậm chí làm bộ sự tình như trong tưởng tượng của mình, thế nhưng, kết quả cuối cùng lại chỉ là hại mình.



Tựa như nàng kiếp trước, rất nhiều lúc rõ ràng đã phát hiện giữa An Nguyệt Hằng và Ngũ Thanh Thanh có vấn đề, nhưng nàng lại luôn nói với bản thân, không có tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, thì không nên tin, phải tin tưởng nam nhân nàng yêu, thế nhưng, cuối cùng thì sao, kết quả thế nào, rơi vào chính là kết cục gì?



" Thái hậu nương nương đã dưỡng hổ gây họa, tạo thành thảm kịch, nếu lại tiếp tục dung túng để hổ đả thương người, chỉ sợ hối tiếc không kịp, chẳng lẽ Thái hậu nương nương còn muốn tiếp tục chấp mê bất ngộ? "



Mộc Tịch Bắc nhìn Thái hậu bị tức nói không ra lời lạnh lùng mở miệng.



Kỳ thật, nàng biết, Thái hậu tức giận như thế chủ yếu là vì nguyên do thứ nhất, đó chính là bà ta định liệu mình cuối cùng sẽ chết ở thiên lao, chôn cùng với nữ nhi bảo bối của mình, nhưng ai biết bây giờ nàng không chỉ còn sống đi ra, mà còn được gia phong thành Quận chúa, phải biết rằng, từ một thứ nữ đến Quận chúa, đây quả thực là một bước lên trời!



Cho nên, Thái hậu Lão nhân gia vừa mới tang nữ bất mãn, mặc dù bà quản sự không nhiều, nhưng lại không thích sự tình thoát ly khỏi tầm kiểm soát của mình, nhất là người này vẫn là một thứ nữ mình đã quyết tâm xử tử, cho nên cảm thấy mất mặt mũi, lại thêm mấy ngày liên tiếp chất chứa tức giận, lúc này mới nổi trận lôi đình.



Chẳng qua Mộc Tịch Bắc xảo diệu dời đi chủ đề, chọc giận Thái hậu, làm cho bà ta chuyển dời ánh mắt đến trên người Đa Luân, đồng thời, loại bỏ một tia do dự cuối cùng trong lòng bà ta, quyết tâm đem việc này truy xét đến ngọn nguồn, cứ như vậy, chuyện Mộc Tịch Bắc thoát ra ngoài sẽ không bị để ý tới nữa.



" Hừ! Được, ai gia liền cho ngươi cơ hội này, nếu như việc này là Đa Luân gây nên, ai gia sẽ không truy cứu ngươi nữa, ngươi cứ làm Bắc Bang Hoàng phi của ngươi, nhưng nếu như ngươi không chứng minh được việc này là người phương nào gây nên, cho dù ngươi bây giờ được chỉ hòa thân, ai gia cũng có trăm ngàn loại biện pháp khác nhau khiến cho ngươi chết không tử tế! "



Thái hậu tựa hồ có chút mệt mỏi, nhưng lời nói vẫn sắc nhọn như trước, mang theo vẻ mặt không được xía vào.



Mộc Tịch Bắc không có lên tiếng, xác thực, cho dù nàng thân ở phủ Thừa Tướng, cũng không có khả năng mười hai canh giờ đều là vạn phần cẩn thận, chắc chắn sẽ có lúc sơ hở, huống chi, nàng không thể vĩnh viễn ở trong Tướng phủ, không ra đại môn. Cho nên, chỉ cần Thái hậu khiến cho nàng lặng yên không một tiếng động chết đi, như vậy vô luận là Bắc Bang Tam hoàng tử hay là hoàng đế đều không có cách nào, người đã chết, không có người sẽ vì một người chết mà trở mặt, nàng sẽ chân chính biến mất



Hạ thấp tư thái, giọng nói Thái hậu cũng hòa hoãn, phất phất tay:



" Đi xuống đi."



Mộc Tịch Bắc đứng dậy cáo lui, nhưng trong lòng cũng rõ ràng, Thái hậu không phải không tin tên hung thủ này là ai, thậm chí ngay cả chuyện của lúc trước cũng có thể đoán ra rất nhiều, bà chỉ là không muốn thừa nhận thôi, có lẽ rất nhiều người khó có thể lý giải được, tỉ như rất nhiều người nhà dân chúng bình thường bán vợ bán con người đều còn rất nhiều, tại sao một vị phụ nhân địa vị cao cao nhìn quen các loại thủ đoạn, thậm chí đã từng bị phản bội lại xem trọng một dưỡng nữ như vậy?



Kỳ thật, cái này cũng rất dễ lý giải, khi một người ở trên vật chất đạt được thỏa mãn, cái gì cũng không còn thiếu, như vậy trên mặt tinh thần và tình cảm sẽ có rất nhiều thiếu thốn, đối với tình cảm ngược lại càng thêm quý trọng, cho nên Thái hậu Tây La thiếu chính là tình cảm và chân thành, cũng chính vì vậy, bà mới có thể coi trọng hai nữ nhi từ nhỏ đã lớn lên ở bên cạnh mình như thế, cho dù là Đa Luân giết Đức Dương, trong lòng của bà ta cũng luôn có một thanh âm giải vây cho nàng ta.



Sau khi Mộc Tịch Bắc đi ra Vĩnh Thịnh môn, liền gặp được xe ngựa Tướng phủ quen thuộc, Lão thái phi ngồi ở trong xe, thỉnh thoảng vén rèm xe lên thăm dò một lát, sau khi nhìn thấy Mộc Tịch Bắc, tâm rốt cục mới rơi xuống, lại không tồn tại sinh ra một tia thở dài.



Mộc Tịch Bắc ngồi lên xe ngựa Tướng phủ, nhìn thấy trong xe chỉ có một người Lão thái phi, lập tức mở miệng nói:



" Cô không cần lo lắng, Bắc Bắc không phải bình yên vô sự đi ra rồi sao. "



Kỳ thật lúc đầu đến cùng Lão thái phi còn có Mộc Tịch Hàm và Mộc Hải Dung, chỉ có điều Mộc Tịch Bắc ra trễ, Lão thái phi mắt thấy trời đã đến buổi trưa, sợ hai người buồn bực, liền phái xa phu mướn cỗ xe ngựa, đưa hai người về Tướng phủ trước.



" Sao Bắc Bang Tam hoàng tử lại muốn cưới ngươi làm phi? "



Lão thái phi nghiêm mặt, ngữ khí không tốt.



Hai mắt Mộc Tịch Bắc trong suốt, tựa như vô cùng khó hiểu:



"Lúc Tam hoàng tử cầu hôn chất nữ, không phải đã nói rõ, nói là vì bị tiếng đàn của chất nữ thuyết phục, hâm mộ tài nghệ và tâm tư của con, cho nên mới cầu hôn chất nữ, cô vì sao còn đặt câu hỏi như thế? "



Lão thái phi thấy bộ dạng này của nàng, cũng không cố ý nghiêm mặt nữa, ngữ khí mềm xuống:



" Ngươi cũng biết Bắc Bang kia là mảnh đất man hoang, hơn phân nửa đều là đại mạc cuồng sa, dân phong nơi đó lại rất nhanh nhẹn dũng mãnh, đến nơi đó, không thiếu được là phải nếm trải rất nhiều đau khổ."



Mộc Tịch Bắc biết Lão thái phi lo cho nàng, thế nhưng nàng thật sự cảm thấy Lão thái phi có phần hiểu lầm Bắc Bang, mặc dù bà nói cơ bản cũng là thật, nhưng nhất quyết không khoa trương đến như vậy, nàng đã từng đi qua Bắc Bang một lần, nơi đó trời sáng khí trong, ánh nắng ấm áp, phóng tầm mắt nhìn lại, đều là thảo nguyên cùng dê bò, các nam tử nữ tử chăn thả ở trên thảo nguyên, hát ca khúc xa xăm, ngược lại rất tự tại và thoải mái.



Đương nhiên bão cát kia cũng cực kỳ phiền lòng, thậm chí rất nhiều nơi đều là sa mạc, dân phong xác thực cũng có phần nhanh nhẹn dũng mãnh, nữ tử cũng có thể cưỡi ngựa, trên vai có thể gánh vác, không kém cỏi hơn nam nhi chút nào, nhưng Bắc Bang thật sự không phải thâm sơn cùng cốc gì, ngược lại cực kì phong phú nội tình.



" Tuy rằng điều kiện không được tốt nhất, nhưng Bắc Bắc dù sao cũng vào sống trong Hoàng gia Bắc Bang, như thế nào cũng sẽ không quá kém, Bắc Bang mặc dù đất đai cằn cỗi, nhưng cũng không nghèo khó, hơn nữa Hoàng thất Bắc Bang xưa nay xa hoa lãng phí, làm sao có thể kém được? Còn nữa Bắc Bang cường thịnh, chất nữ gả qua làm Tam Hoàng phi, cũng không có ai dám chậm trễ, duy nhất không nỡ, chính là cô. "



Mộc Tịch Bắc cười nói cho Lão thái phi nghe.



Lão thái phi chỉ thở dài, biết Mộc Tịch Bắc là đứa có chủ ý, nhiều lời cũng vô ích, nên cũng không thuyết phục nữa.



Trở lại Tướng phủ, đúng lúc qua buổi trưa, mặt trời vẫn oi bức như cũ, treo thật cao ở trên trời, giống như muốn áp xuống một khung lò lửa lớn vậy.



Dựa theo tập tục, Mộc Tịch Bắc được sắc phong Quận chúa, là phải mở tiệc thiết yến, mời người đến chúc mừng, có điều bởi vì đang lúc ái nữ Thái hậu tạ thế, cho nên cũng không phô trương khắp nơi.



" Nghe nói Bắc Bang Tam hoàng tử không bao lâu nữa sẽ về Bắc Bang, cho nên yến hội này sẽ tổ chức vào ngày mai, thiếp mời và sắp xếp yến hội ta đã phân phó người chuẩn bị không sai biệt lắm, bởi vì tương đối vội vàng, cho nên rất nhiều đồ ăn và bánh ngọt đều đặt từ Bách Hoa lâu, ngày mai sẽ đưa đến quý phủ, ngươi cũng phải hảo hảo trang điểm một phen, dù sao thân phận không giống trước, không thể mất cấp bậc lễ nghĩa. "



Lão thái phi một mặt rảo bước tiến về sân viện, một mặt nói với Mộc Tịch Bắc.



Mộc Tịch Bắc gật gật đầu:



" Làm phiền cô phí tâm, cô hai ngày này cũng mệt mỏi, vẫn nên nghỉ ngơi thật nhiều. "



Lão thái phi nhẹ gật đầu, không tiếp tục nhìn Mộc Tịch Bắc nữa, lại cảm thấy mình tựa hồ già đi, rốt cuộc không còn vẫy vùng nổi nữa.




Thái hậu bởi vì nhận lấy xung kích quá lớn, đã không chống đỡ nổi nữa, được tỳ nữ bên cạnh nâng đỡ đi, Lão thái phi liếc mắt nhìn Mộc Tịch Bắc và Bắc Bang Tam hoàng tử, ý vị không rõ, xoay người rời đi.



Bắc Bang Tam hoàng tử đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc, nhìn xuống nữ tử khiến cho người ta nhìn không thấu này, mở miệng nói:



" Thuật Ngự ưng? "



Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu:



" Sao vậy, Tam hoàng tử có hứng thú? "



Bắc Bang Tam hoàng tử cải chính:



" Bản hoàng tử họ Chiến, tên Đông Lôi, ngươi có thể trực tiếp xưng hô tên của Bản hoàng tử."



Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, không có đáp lại, hôm nay tên nam tử áo trắng tới đây, cũng không phải Chu Thuần mà hai người Đa Luân và Đức Dương yêu, hắn là đệ đệ của Chu Thuần, Chu Hưng.



Kiếp trước Mộc Tịch Bắc ở thời điểm làm thủ hạ cho An Nguyệt Hằng, đã từng bị An Nguyệt Hằng phái đi chấp hành một nhiệm vụ, đó chính là giết chết đứa con trai còn lại của Chu gia.



Chu gia không tính là đại tộc, nhưng ngược lại là một gia tộc hòa thuận, nghe nói phụ thân Chu Thuần chỉ cưới một nữ nhân là mẫu thân hắn, sinh ra hai đứa con trai, một người là Chu Thuần, một người là Chu Hưng, hai người không khác biệt lắm, hơn nữa đã qua hơn mười năm, hình dạng ít nhiều cũng có chút biến hóa, Đa Luân nhận nhầm Chu Hưng thành Chu Thuần cũng không phải việc khó hiểu.



Chu gia vẫn luôn có một khả năng khiến cho người ta đỏ mắt, đó chính là ngự ưng, nói trắng ra cũng chính là có thể khống chế hùng ưng trên không trung, để cho bọn nó tới trợ giúp mình, phải biết rằng, ưng là vương trên không trung, nếu như có thể khống chế hùng ưng, vô luận là truyền tống tin tức, hay là trợ giúp mình tác chiến, đều là lợi khí hiếm có.



Nhưng khả năng này của Chu gia lại rất mịt mờ, người biết rất ít, đời đời lưu truyền, cực kì thần kỳ.



Sau khi Chu Thuần chết, Chu phu nhân cũng không gượng dậy nổi, không bao lâu thì mất, mà Gia chủ Chu gia yêu thê tử, cũng thần kỳ chết cùng một ngày, khuôn mặt bình yên, không có ai biết hắn chết như thế nào.



Sau khi An Nguyệt Hằng biết được Chu gia có khả năng ngự ưng, hắn tuổi còn nhỏ, liền tự mình đi mời Chu Hưng không kém hơn hắn mấy tuổi, chỉ vì muốn Thuật ngự ưng có thể vì hắn sở dụng, thế nhưng, Chu Hưng lại không cảm kích, thậm chí mở miệng châm chọc An Nguyệt Hằng.



An Nguyệt Hằng lúc tuổi nhỏ, tu tâm cũng không tốt, cho nên sau khi trở về liền ra lệnh với Tịch Tình, sai nàng giết chết hắn.



Tịch Tình xác thực cũng y mệnh mà làm, nhưng đến lúc nàng nhìn thấy cố chấp Chu Hưng, từ đầu đến cuối đều quỳ gối trước mộ phần song thân mình không chịu rời đi, nàng đột nhiên mềm lòng, ngẫm lại ký ức trống không của mình, có chút tưởng niệm không biết phụ mẫu là cái dạng gì, trái tim Tịch Tình có chút xao động.



Nhìn thấy Chu Hưng từ một thế gia công tử áo cơm giàu có, lập tức trở nên cơ khổ không nơi nương tựa, thậm chí bị người khi dễ, nhưng hắn vốn trở nên lõi đời khéo đưa đẩy, lại thành quật cường như vậy.



Tịch Tình không muốn vi phạm mệnh lệnh của An Nguyệt Hằng, nhưng nàng cũng không giết chết Chu Hưng, nàng tìm cho Chu Hưng một hộ gia đình bình thường, bảo hắn từ nay về sau mai danh ẩn tích, cũng bảo hắn cam đoan vĩnh viễn không được sử dụng Thuật ngự ưng.



Chu Hưng đáp ứng, cho nên biến mất từ đó, thậm chí làm cho mọi người cho rằng hắn đã chết.



Nhưng chỉ có Mộc Tịch Bắc biết, hắn vẫn còn sống, ở trong một gia đình mà nàng an bài trải qua cuộc sống của người bình thường, mặc dù hắn cũng không vui.



Cho nên hôm qua Mộc Tịch Bắc sớm an bài Bạch Hàn đưa tin cho hắn, Mộc Tịch Bắc thì ở trong bóng đêm, ăn mặc chỉnh tề, lặng lẽ lặn ra ngoài, tìm được Chu Hưng, chỉ nói mình là bằng hữu của Tịch Tình, nói cho hắn biết Tịch Tình đã bị An Nguyệt Hằng giết chết, lại nói cho hắn biết có một cơ hội có thể báo thù cho ca ca đã chết của hắn, chỉ là cần hắn mời phi ưng đến hỗ trợ, không biết có nguyện ý hay không?



Cho nên, Chu Hưng đáp ứng, mang theo ẩn nhẫn, đi theo Mộc Tịch Bắc đi tới quý phủ Thừa Tướng.



Có khi, Mộc Tịch Bắc sẽ nghĩ, lúc trước ngay cả mình cũng không biết, vì sao lại thả Chu Hưng đi, nhưng nàng lại cứ vi phạm ý nguyện của An Nguyệt Hằng mà làm như vậy, tựa hồ là từ nơi sâu xa đều đã định sẵn, ông trời thật giống như đã sắp xếp xong xuôi, để Tịch Tình lưu một mạng cho Chu Hưng, lại để cho Chu Hưng trợ giúp Mộc Tịch Bắc lần này, nhân quả tuần hoàn.



Bắc Bang Tam hoàng tử Chiến Đông Lôi lẳng lặng đánh giá ngũ quan xinh xắn của nữ tử, nhìn cặp mắt mang theo vài phần lương bạc lại tràn đầy ý cười kia, chỉ cảm thấy mình càng ngày càng khó nhìn thấu nữ tử này, nhìn nhìn đồng tâm kết treo ở bên hông mình, cong lên khóe môi, không quan hệ, mặc kệ nàng rốt cuộc là nữ tử như thế nào, đều phải cùng mình về Bắc Bang.



" Chiến Đông Lôi. "



Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng nỉ non lập lại.



Chiến Đông Lôi từ chối cho ý kiến:



" Ngươi cần phải hảo hảo nhớ kỹ, cái tên này sẽ làm bạn với ngươi cả một đời. "



Mộc Tịch Bắc nghe xong, mặt mày mỉm cười, cũng không có cãi lại, lại không hiểu nghĩ đến nam tử kia, lần trước Thanh Từ thám thính tin tức, nàng cũng không để Bạch Hàn báo cho hắn, cũng không biết hắn có thể chống đỡ qua hay không, lần này trở về, sợ là cũng không còn gặp lại mình nữa.



" Chiến Đông Lôi, Bắc Bang công chúa lần này tới Tây La hòa thân, đây là ngẫu nhiên xảy ra chuyện, hay là sớm có dự mưu. "



Mộc Tịch Bắc cong con mắt nhìn về phía nam tử đứng ở bên người mình.



Chiến Đông Lôi sửng sốt một chút, lại cười ha hả:



" Ha ha ha ha. Ngươi thật đúng là thú vị. "



Mộc Tịch Bắc cũng không phản bác, uyển chuyển mày ngài, ánh mắt rơi vào trên mặt Chiến Đông Lôi.



Kết quả này đối với Mộc Tịch Bắc mà nói là cực kỳ trọng yếu, bởi vì nếu như Bắc Bang công chúa là sớm có dự mưu gả vào Nhiếp Chính Vương phủ, như vậy liền mang ý nghĩa giữa An Nguyệt Hằng và Hoàng tộc Bắc Bang lựa chọn An Nguyệt Hằng, mà ngược lại, nếu chuyện này chỉ là một sự kiện ngẫu nhiên, thậm chí nói là dưới sự dốc hết sức thúc đẩy của mình mới đạt được kết quả, như vậy ít nhất nói rõ Bắc Bang cũng không có ý định nâng đỡ An Nguyệt Hằng.



" Nếu như ta nói cho ngươi, ngươi ngược lại sẽ hồi báo ta như thế nào? "



Chiến Đông lôi cúi đầu tìm được khuôn mặt Mộc Tịch Bắc, chỉ cảm thấy da thịt nữ tử này giống như ngọc dương chi tốt nhất, không thấy một tia tì vết.



Mộc Tịch Bắc nhìn thấy ánh mắt lỗi lạc của Chiến Đông Lôi, cười một tiếng, phát ra tiếng cười như chuông bạc:



" Ta lập tức chính là phi tử của Tam hoàng tử, bây giờ Tam hoàng tử lại chỉ cùng ta đàm chút vấn đề hồi báo, thật đúng là khiến người ta thương tâm. "



Chiến Đông Lôi vốn chỉ trêu chọc Mộc Tịch Bắc một phen, nhưng nhìn thấy bộ dáng nàng ra vẻ thương tâm, trái tim vẫn là giật một cái, cho dù biết rõ là giả, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được mở miệng:



" Lần này đến đây chỉ vì lương thảo. "



Mộc Tịch Bắc lộ ra một nụ cười hiểu rõ, tiếp tục nói:



" Như thế xem ra, Tam hoàng tử thật đúng là vô tình, vì một chuyện lương thảo, không tiếc hủy đi hạnh phúc của muội muội mình."



Chiến Đông Lôi sững sờ, thấy nữ tử được tiện nghi mà còn khoe mẽ, lại cười to:



" Ngươi thật đúng là vô sỉ, hôn sự này muội muội ta không biết, chẳng lẽ ngươi còn không biết? Rõ ràng chính là một tay ngươi thúc đẩy nên."



Mộc Tịch Bắc lại giải thích:



" Ngươi cũng không nên oan uổng ta mới phải, đây rõ ràng là ngươi cùng Hoàng đế kết minh, dựa theo yêu cầu Hoàng đế gả nàng vào Nhiếp Chính Vương phủ, nhìn thấy nàng cùng Ngũ gia tranh chấp, đợi đến khi chuyện xảy ra, lại đến nhằm vào An Nguyệt Hằng, từ đó thu lợi, chẳng lẽ ngươi đường đường là Bắc Bang Tam hoàng tử dám làm mà không dám nhận?"



Ánh mắt Chiến Đông Lôi sâu một chút, chữ chữ âm vang:



" Không thể tưởng tượng được ngươi lại nhìn rõ ràng như thế. Nhưng Chiến Đông Lôi ta tự hỏi chưa từng làm qua chuyện gì có lỗi với muội muội ta, đây là chính nàng lựa chọn, bất luận kẻ nào đều phải vì sự lựa chọn của mình mà gánh chịu hậu quả tương ứng, nó cũng giống vậy không ngoại lệ. Đồng dạng, nếu như đến một ngày, nó chết bởi tay Ngũ gia, vậy thì chỉ trách nó tài nghệ không bằng người! Nhưng mà, người làm ca ca như ta, lại nhất định sẽ vì nó đòi lại công đạo! "



Mộc Tịch Bắc rủ xuống con ngươi, không tiếp tục mở miệng, Chiến Đông Lôi này có thể không phải là cái bao cỏ, hắn tôn trọng lựa chọn của muội muội mình, cũng cho nàng đầy đủ bảo hộ, nhưng cũng tiếp nhận nàng cuối cùng có thể sẽ rơi vào kết cục bỏ mình, đây đối với muội muội hắn mà nói là quyết định tốt nhất.



Đồng thời, hắn và Hoàng đế đạt thành hiệp nghị, đạt được lương thảo, còn nếu như muội muội của hắn xảy ra chuyện, hắn lại có thể có lý do nhằm vào An Nguyệt Hằng, vì Bắc Bang giành lấy lợi ích lớn hơn nữa.



Kỳ thật, chiêu cờ này của Hoàng đế hơi có cảm giác dẫn sói vào nhà, chỉ có điều, con sói này còn chưa có mưu đồ gì cả.



Trầm mặc một lát, Mộc Tịch Bắc tiếp tục mở miệng:



" Người đã tìm được chưa? "



Chiến Đông Lôi cau mày, lắc đầu, mở miệng nói:



" Không có, dưới vách núi đen là một vùng biển, dấu vết gì cũng không tìm được, có điều may mắn chính là vẫn chưa tìm được thi thể. "



Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, Chiến Đông Lôi đã tìm kiếm dọc theo bờ biển, nghe ngóng bốn phía, nếu Thanh Từ đã chết, như vậy thi thể ít nhiều sẽ bị nước dạt đến bên bờ, bây giờ còn chưa tin tức, người hẳn là còn sống.



Nghĩ đến đây, Mộc Tịch Bắc thoáng an tâm.



Chiến Đông Lôi nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc lại mở miệng:



" Từ nay trở đi chúng ta sẽ phải lên đường về Bắc Bang, ta sẽ lưu lại nhân thủ ở chỗ này, tiếp tục tìm kiếm, nếu như có tin tức, trước tiên sẽ truyền tống đến Bắc Bang."



Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, mang theo cảm kích nhìn Bắc Bang Tam hoàng tử.



" Ngươi cần cẩn thận chuẩn bị một vài thứ, Bắc Bang bão cát lớn, ngày cũng độc, sợ là ngươi sẽ không quen, sinh hoạt của Bắc Bang và Tây La cũng có rất nhiều khác biệt, ngươi có thể mang nhiều thêm vài thứ. "



Chiến Đông Lôi lại mở miệng.



Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc, không có trả lời.



Sau khi Thanh Từ từ trên vách đá rơi xuống, đầu tiên là đụng mạnh phải một gốc cây chỉa ngang ra ngoài, chỉ là không đợi Thanh Từ bắt lấy, lại tiếp tục rơi xuống dưới.



Nhưng cũng bởi vì có tầng này ngăn cản, ngược lại là hóa giải xung kích, khiến Thành Từ sau khi rơi xuống mặt biển cũng không tiếp tục chìm sâu xuống đáy.



Nước biển cực kì chảy xiết, cuộn trào mãnh liệt, chỉ vừa vào nước biển, Thanh Từ liền cảm thấy toàn thân kịch liệt đau nhức, nước muối rửa sạch miệng vết thương không lưu tình chút nào.



Một làn sóng tiếp một làn sóng, càng ngày càng cuốn Thanh Từ về phía giữa biển khơi, vô luận như thế nào cũng không dời đi được, thẳng đến mặt trời xuống núi, Thanh Từ rốt cục dần dần chống đỡ không nổi, nhưng bốn phía lại không có gì cả, căn bản là không có cách cập bờ, Thanh Từ đã càng ngày càng mỏi mệt.



Từ lúc Thanh Từ rơi xuống, nước biển cũng dần dần nổi lên hàn ý, lại không ấm áp như ban ngày, thời gian dần trôi qua Thanh Từ chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, cắn nát đôi môi, chống đỡ lấy, nhưng ở trong bóng đêm, lại càng khó tìm được phương hướng, gió biển lạnh thấu xương thổi đến, chỉ cảm thấy hoa mắt váng đầu.



Rốt cục, Thanh Từ liền mất đi tri giác, rốt cuộc bất động du đãng, thời gian dài thể lực tiêu hao cùng trạng thái không tốt, khiến nàng cơ hồ có thể cảm nhận được sinh mệnh gần như sắp kết thúc rồi.



Thời gian dần trôi qua, nước biển mặn chát nhập vào lỗ tai của nàng, lỗ mũi cùng miệng, tóc dài ở trong nước nổi lềnh bềnh, như được gột rửa.



Tiểu thư, cám ơn người vẫn luôn chiếu cố nô tỳ, cảm ơn người ở thời điểm tất cả mọi người ghét bỏ nô tỳ ngu ngốc, kiên nhẫn dạy nô tỳ, cám ơn người ở sau ta lần lượt kéo chân người, người cũng không trách tội, cũng cám ơn người để cho nô tỳ biết cái gì là nhà, cái gì là thân tình, Thanh Từ sợ là không thể ở bên cạnh người nữa rồi.



------ Đề lời nói với người xa lạ ------



Hô hô... Rốt cục ngựa không dừng vó từng chút đi ra. Trước Ngày 1 tháng 5 vì góp đủ ba mươi vạn chữ đầy tháng tư, khả năng không thể đúng giờ tám giờ đổi mới, sẽ càng nhiều thêm, nhưng mà sau ngày 1 tháng 5 vẫn như cũ là tám giờ sáng đổi mới, khả năng sẽ không có thông báo khác... Nhóm thân yêu thứ lỗi a...



Ha ha... Trang bìa của ta bị thân môn nói là giống xà yêu, ta 囧....



( Xong chương này mọi người có cảm tưởng gì không. Vũ thì có nhiều lắm. Tỉ như tại sao có một chương thôi mà dài vô tận như vậy hả tác giả. Nếu chương nào cũng dài cỡ này là chế muốn biểu tình đấy. Hơn 15000 chữ chứ mấy. Hay tỉ như muốn nói một câu. Vĩnh biệt Đa Luân... Tỉ như tại sao không biết nên để xưng hô giữa Thanh Từ và Mộc Tịch Bắc như thế nào đây. Ta ngươi thì không được, ta em thì cứ sao sao. Mà nô tỳ này nô tỳ kia lại càng kỳ. Ta xin ý kiến độc giả a. Ahihi.)