Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 87 : Chiến sự biên cương
Ngày đăng: 00:42 19/04/20
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Từng chút ý thức của Thanh Từ dần dần mơ hồ, chỉ cảm thấy thân thể của mình đang chậm rãi chìm xuống, trong lồng ngực bị nước đè ép, không còn một chút dưỡng khí, trong hai lỗ tai rót vào nước biển mặn chát, phảng phất có thể đâm xuyên màng nhĩ.
Ngay nháy mắt Thành Từ cảm thấy mất đi ý thức, đột nhiên, một khuỷu tay hữu lực kéo nàng lại, cách môi mát lạnh của nam tử phủ lên cánh môi của Thanh Từ, vì nàng rót vào dưỡng khí, một tay nam tử ôm cả nữ tử, một mặt bơi lên mặt nước, thẳng đến đầu lại một lần nữa vọt ra khỏi mặt nước.
Thanh Từ bị nam tử dùng cánh tay kẹp lại ở cổ, ôm chặt ở trước ngực, trên mặt nam tử dính giọt nước, sợi tóc đen nhánh dính ở trên mặt.
Sắc mặt Sơ Nhất không tốt, có trời mới biết hắn và Sơ Nhị hai người gấp gáp ra roi thúc ngựa trở về như thế nào.
Ân Cửu Dạ đang ở biên cương đẫm máu chiến đấu hăng hái, cửu tử nhất sinh, thế nhưng Mộc Tịch Bắc bên này lại đột nhiên truyền đến một tin tức, đó chính là thứ nữ Tướng phủ được sắc phong làm Vĩnh Dạ quận chúa, mà hơn nữa ít ngày nữa sẽ bị phái đến Bắc Bang hòa thân, gả cho Bắc Bang Tam hoàng tử Chiến Đông Lôi, trở thành Bắc Bang Tam hoàng tử phi.
Bởi vì thánh chỉ vừa mới hạ vào buổi sáng hôm qua, cho nên tin tức chính xác còn chưa hoàn toàn truyền đến trong tay Ân Cửu Dạ, nhưng hiển nhiên, Ân Cửu Dạ đã đứng ngồi không yên, vì thế mới phái hai người Sơ Nhất và Sơ Nhị, mấy ngày liền ra roi thúc ngựa phối hợp nội lực một đường cấp tốc trở về, thám thính tin tức Mộc Tịch Bắc, xác định hành tung của nàng, chờ chủ tử trở về.
Sơ Nhất trong lúc vô tình nghe được tin tức của Thanh Từ, lập tức cùng Sơ Nhị chia binh làm hai đường, mình đi vào phủ Đa Luân công chúa, mà Sơ Nhị thì đi đến bên người Mộc Tịch Bắc, núp trong bóng tối, thám thính tin tức.
Lúc Sơ Nhất chạy tới bên vách núi đen thì đã không còn ai cả, nhưng căn cứ tin tức mà hắn bắt người đưa ra, nhất định chính là nơi này không sai, như vậy kết quả không cần nói cũng biết, Thanh Từ đã nhảy xuống.
Trên khuôn mặt quen cợt nhả của Sơ Nhất lại phủ kín mây đen, nhìn nhìn nước biển mênh mông chảy xiết, vứt mặt nạ trên mặt ra, tung người nhảy lên, hạ xuống một độ cong hoàn mỹ, chìm vào hải vực quay cuồng.
Thời gian dần trôi qua, Thanh Từ chỉ cảm thấy mình giống như có ý thức, trên cổ kìm một cổ tay hữu lực, đang ở bên trong nước biển kéo mình tiến về phía trước.
" Khụ khụ! " Thanh Từ phun ra một ngụm nước biển, đúng là thanh tỉnh lại, cảm nhận được dưới chân không có đất đai kiên cố, xung quanh vẫn là nước biển lạnh cóng, Thanh Từ biết, mình vẫn chưa lên bờ.
" Đa tạ." Thanh Từ mở miệng nói với nam tử đưa lưng về phía mình.
Ai ngờ nam nhân kia đột nhiên quay mặt lại, lên cơn giận dữ quát:
" Tạ cái đầu ngươi mà tạ, nếu thật sự cảm tạ ta thì ngươi đừng nhảy a, ngươi nói ngươi nhảy còn chưa tính, ngươi thật đúng là nhảy a, chủ tử các ngươi đầu óc thông minh như vậy, ngươi làm sao lại khờ như vậy chứ."
Thanh Từ nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc liền sững sờ, không ngờ lại là Sơ Nhất... Nhìn phản ứng của Sơ Nhất trong lòng dâng lên một tia khác thường, lại cãi lại nói:
" Ta nguyện ý nhảy thì mắc mớ gì tới ngươi, ta cũng không có ép buộc ngươi tới cứu ta. Hoặc là đừng nói với ta, ngươi đi xuống từ bờ biển, không phải cũng nhảy xuống từ trên đó. "
Trong lòng Thanh Từ nói không cảm động là giả, từ trên vách đá cao như vậy nhảy xuống nhất quyết không phải chuyện đùa, cho dù phía dưới là hải vực rộng lớn, nhưng cứ đập xuống trong cái chớp mắt như vậy, xung lượng mang đến thì không phải người bình thường nào cũng có thể tiếp nhận.
Mà Thanh Từ bơi lâu như vậy còn chưa bơi ra ngoài được, cũng nói rõ nơi này cách bờ biển rất xa, nếu không không có khả năng lâu như vậy còn không gặp được một địa phương để có thể đặt chân.
" Ngươi...Ngươi thật đúng là không biết tốt xấu! "
Sơ Nhất bị chặn lợi hại, cuối cùng lại chỉ phun ra một câu này.
Thanh Từ bẹp miệng, nhìn thấy bờ môi nam nhân vốn là đỏ tươi giờ phút này lại bị nước biển ngâm trắng bệch, vẻ mặt lúc này cũng lộ ra mỏi mệt, liền cũng không cãi lại nữa, ngược lại an tĩnh lại.
Nhưng ai biết Sơ Nhất lại lần nữa mở miệng:
" Làm sao, không phải rất thích nói sao? Bây giờ lại chơi trò trầm mặc với tiểu gia ta. "
Trong lòng Sơ Nhất kỳ thật vẫn lo lắng cho Thanh Từ, bình thường có rất ít người có thể tỉnh lại ở trong nước biển, có điều may mắn như vậy cũng rất tốt, dù sao võ công hắn có tốt thế nào đi nữa, cũng không chịu được giày vò khi thời gian dài ở trong nước biển như vậy, mà còn phải kéo một người nữa, cho nên hắn mới nhịn không được mở miệng lần nữa, dùng cái này chứng thực Thanh Từ vẫn mạnh khỏe.
Thanh Từ mắt lạnh liếc Sơ Nhất một chút, vẫn không có mở miệng, tuy nhiên trong lòng lại nhất nhất ghi nhớ từng việc mà Sơ Nhất làm cho chính mình.
" Mau nhìn xem có chỗ nào có thể cập bờ không, thể lực của ngươi và ta đều không chống đỡ được quá lâu, vẫn nhanh nhanh mới tốt."
Môi sắc Thanh Từ đã không còn là trắng bệch nữa, mà đã bắt đầu phát tím.
Sơ Nhất gật gật đầu, căn cứ từ kinh nghiệm nhiều năm của mình phán đoán tốt phương hướng, mang theo Thanh Từ bơi qua.
Thế nhưng ông trời tựa hồ lại cứ như đối nghịch với hai người, ngay lúc hai người đã phát hiện được phía trước có một hòn đảo, đột nhiên từ đằng xa một cơn sóng kịch liệt gào thét mà đến, tin tưởng nếu như có con thuyền ở đây, nhất định sẽ cuốn bay con thuyền ra ngoài.
Mắt thấy sóng biển kịch liệt sắp cuốn hai người ra xa, theo sát phía sau hai người, Sơ Nhất nhanh chóng kéo Thanh Từ qua, ôm eo của nàng, gắt gao bảo hộ ở trong ngực, theo nước biển chập trùng.
Sóng biển chụp xuống từ đỉnh đầu, xung lượng to lớn đẩy Thanh Từ tách khỏi Sơ Nhất, tay Sơ Nhất lại nắm thật chặt Thanh Từ, trên ngón tay gân xanh nhăn lại, hai người bị quay cuồng ở trong biển, giống như muốn nứt ra.
Thanh Từ cảm nhận được trên bàn tay cơ hồ không phát hiện được độ ấm, gắt gao nắm lại, nhưng khoát khoát nước, Sơ Nhất lại bị đụng mạnh vào một khối nham thạch, phần bụng trong nháy mắt bắt đầu chảy ra máu tươi, nhưng ai biết máu tươi ấy còn chưa chờ tản ra, liền đã bị nước biển cọ rửa hết.
Sóng biển rốt cục đi qua, hai người phát hiện đã cách vị trí hòn đảo càng ngày càng gần, đây đại khái là lợi ích duy nhất mà đợt sóng này mang lại.
" Lục hoàng tử, Triệu phó tướng, Dương phó tướng, Vương phó tướng đã chuẩn bị vào chỗ."
Một thị vệ đi vào doanh trướng Chủ soái cung kính mở miệng với Ân Cửu Dạ.
Ánh mắt Ân Cửu Dạ hơi trầm xuống, mắt sắc đen nhánh, đứng dậy, xốc lên màn trướng, đi ra bên ngoài.
Ngoài trướng, Vương Lâm, Dương Thành An và Triệu Bân đều mang theo nhân mã của mình chỉnh tề xếp thành hàng, một màu bộ binh, bởi vì đường núi chật hẹp dốc đứng, chỉ có thể lựa chọn bộ binh linh hoạt.
Ân Cửu Dạ một thân chiến bào màu đen, phụ trợ cả người tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, mang theo sát khí lạnh thấu xương, khuôn mặt cương nghị tỏ rõ hắn lãnh khốc vô tình, duy nhất khiến cho người ta cảm thấy không cân đối lắm chính là làn da quá trắng nõn kia, giống như đứa bé sơ sinh, bốc lên sát khí đầy người, rất khó để người ta liên hệ với một vị Tướng soái có thủ đoạn lôi đình.
Gió nhẹ nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài của hắn, ánh nắng chiếu lên khôi giáp của hắn, chiết xạ quang mang chói mắt, nhếch đôi môi, sườn mặt cứng ngắc, khiến cho người ta không tự chủ im tiếng, trực giác ánh mắt nam tử có thể đạt tới, chính là đao mang thấu xương, sinh sôi ở bên trong lãnh khốc, mang đến mấy phần lạnh lẽo thấu triệt.
" Vương Lâm, Dương Thành An, dẫn đội lập tức xuất phát, nhất định phải dẫn nhân mã tới gần sơn đạo sau rừng cây. "
Ân Cửu Dạ lãnh thanh âm mở miệng nói.
" Vâng, mạt tướng lĩnh mệnh! " Hai người ôm quyền mang theo đội ngũ của mình xoay người rời đi.
" Triệu Bân, mang theo người của ngươi, cầm thứ đồ mà ta bảo ngươi chuẩn bị theo ta lên sau sườn núi. "
Ân Cửu Dạ lạnh lùng nhìn Triệu Bân, gọi là Triệu Bân phó tướng lập tức sai người chuyển theo đồ vật mà Ân Cửu Dạ sớm bảo chuẩn bị đi lên, theo sát bước chân Ân Cửu Dạ lên phía sau núi.
Sau khi Ân Cửu Dạ đến trên sườn núi, nhìn chung địa thế, nhẹ gật đầu, mở miệng nói với Triệu Bân sau lưng:
" Thả đồ xuống. "
Người của Triệu Bân lập tức thả từng thùng dầu hỏa trong tay xuống, Ân Cửu Dạ lại mở miệng:
" Trên vách núi đã chuẩn bị xong cự thạch, đợi lúc Vương Lâm dây dưa với binh sĩ Đồng La, thả nó xuống. "
Triệu Bân cũng không phải kẻ ngu, vừa ngẫm nghĩ liền có chút sáng tỏ, hỏi ngược lại:
" Lục hoàng tử là sợ Vương Lâm dừng bước không tiến, kéo dài thời gian, khiến các huynh đệ thân ở hàn đầm chịu đủ nổi khổ giá lạnh? "
Giọng nói bình thản của Ân Cửu Dạ lần nữa truyền đến:
" Không cần người của ngươi đi vào trong hàn đàm, nhiệm vụ của ngươi chính là đẩy toàn bộ khối cự thạch trên núi xuống dưới, đem tất cả những người dừng lại ở trên sơn đạo ép xuống khe núi."
Triệu Bân sững sờ, ý của Lục hoàng tử chẳng phải là muốn dồn Vương Lâm vào tử địa? Như vậy bọn hắn không xuống hàn đầm thì ai xuống hàn đầm? Còn có chuẩn bị những dầu hỏa này lại dùng để làm gì? Chẳng lẽ là muốn phóng hỏa thiêu hủy toàn bộ rừng cây?
Triệu Bân liếc nhìn khoảng cách từ sườn núi này đến rừng cây phía dưới, cảm thấy cũng không thể thực hiện được, dưới vách núi là một vùng hàn đầm, dựa theo năng lực của bọn hắn mà nói, từng thùng dầu hỏa cho dù là vứt ra ngoài, cũng chỉ có thể rơi vào trong hàn đầm, căn bản không dậy nổi bất cứ tác dụng gì.
" Nhớ kỹ, ta muốn là trên sơn đạo một người cũng không lưu. "
Triệu Bân nhẹ gật đầu, Lục hoàng tử có ý là thả Dương Thành An đi vào, cũng thừa cơ xử lý Vương Lâm.
Thế nhưng Triệu Bân như thế nào vẫn còn có chút không hiểu được ý tứ của Lục hoàng tử? Nếu như bọn hắn không xuống hàn đầm, như vậy là ai xuống?
Triệu Bân mang theo nhân mã của hắn nằm ở trên vách núi, trưng bày trước mặt từng người đều là cự thạch.
Mà trên sơn đạo,nhân mã của Vương Lâm đã bắt đầu công kích, Dương Thành An ẩn nấp ở phía sau, bảo tồn thực lực, đợi giết ra đường máu, lại mang đám người xông vào trong rừng, đem binh sĩ Đồng La bao vây ở bên ngoài đẩy vào trong rừng, trước sau giáp kích.
Triệu Bân mặc dù đã dời khỏi trận địa, nhưng vẫn thời khắc chú ý đến động tĩnh bên phía Ân Cửu Dạ, thẳng đến nhìn thấy Ân Cửu Dạ vung tay lên, vậy mà không biết từ chỗ trống rỗng nào thêm ra hơn mười người mặt quỷ, toàn thân áo đen, ngoài áo khoác đen trong áo choàng đỏ, mang trên mặt mặt nạ quỷ khác nhau, vô cùng dữ tợn.
Thế nhưng càng thêm ngạc nhiên hơn là, mấy người mặt quỷ nhìn như bất phàm này vậy mà toàn bộ đều giống bọn hắn cúi đầu vấn an Lục hoàng tử, điều này không khỏi làm Triệu Bân chỉ cảm thấy rùng mình.
Ân Cửu Dạ chỉ đơn giản phân phó vài câu, những người mặt quỷ kia liền bắt đầu động tác, trong đó hai người xuất ra một sợi dây thừng rất dài, cột ở bên hông Ân Cửu Dạ, sau đó hai người kéo ở một đầu dây thừng, Triệu Bân liền thấy Lục hoàng tử của bọn hắn trực tiếp phi thân từ trên vách núi xuống.
Mà hai người kéo dây thừng bước chân lại vững vô cùng, chống ở trên trên vách núi dựng đứng, không có nửa phần di động, cùng lúc đó có thể thấy được công lực của hai người cũng là dị thường thâm hậu, mặt khác khác lại khiến Triệu Bân hiểu được, võ công của Lục hoàng tử bọn hắn tuyệt đối không phải hạng người hời hợt.
Không đến một lát, người mặt quỷ liền thả lỏng tay, nghĩ đến hẳn là Ân Cửu Dạ đã xuống đến phía dưới hàn đầm rồi.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Hu hu... Hơn ba giờ rồi... Chuẩn bị giờ đổi mới rồi... Con mắt đau... Hu hu, cuối tháng, các bạn nhỏ có phiếu không nên cất đi a... Cầu hổ sờ
Nếu có thể, buổi tối sẽ tăng thêm... Nhưng mà ta muốn đi ngủ trước