Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 88 : Khải hoàn trở về
Ngày đăng: 00:42 19/04/20
Ân Cửu Dạ theo dây thừng, mượn nhờ nội lực, trong lúc vòng lại, hạ xuống vách núi, cả người liền chìm vào hàn đầm.
Nước trong hàn đầm vừa rét lạnh lại hiện ra sương mù dày đặc, chỉ vừa chạm vào sương mù, liền cảm thấy dường như có thứ gì đó thật lạnh đã bám cứng vào trên làn da của mình, lông mày Ân Cửu Dạ không tự chủ được nhíu lại.
Hai chân dẫn đầu nhập vào hàn đầm, lập tức một cỗ lạnh buốt đâm vào cốt tủy từ dưới chân đánh úp lại, toàn bộ thân thể lặng yên hạ xuống, cho dù là người có công lực thâm hậu như Ân Cửu Dạ vẫn nhịn không được rùng mình một cái, nếu không phải tự mình trải qua, rất khó tưởng tượng, ở trong ngày hè như thế, lại còn có một nơi rét lạnh đến nỗi có thể so với vào trời đông giá rét như thế này.
Ân Cửu Dạ mím chặt đôi môi, một đôi mắt đen nhánh càng thêm thâm trầm, đầm nước lạnh buốt kia giống như mũi nhọn lạnh lẽo, lọt vào tứ chi bách hải của ngươi, lại tựa như băng tinh nhỏ bé, khắp nơi tản ra âm lãnh, ở trong thân thể của ngươi vô khổng bất nhập (chỗ nào cũng có), đánh thẳng vào phế phủ, khiến cho người ta không khỏi toàn thân khó chịu.
Trên trời mặt trời vẫn như cũ tản ra ánh nắng cực nóng, như hỏa lò nướng đại địa, khắp nơi trong không khí đều tản ra hơi thở nóng bức, hoa cỏ cây cối cũng đều mặt ủ mày chau ỉu xìu, chớ đừng nói chi là còn có các loại chim chóc, uể oải đứng ở đầu cành, ngẫu nhiên phát ra tiếng hót kháng nghị.
Chỉ là, đây hết thảy, đối với Ân Cửu Dạ thân ở trong hàn đầm mà nói đều thành trò cười, rõ ràng ánh mặt trời giống như đang chiếu xạ ở bên trên hàn đầm, nhưng lại không thể làm chậm lại một tia âm lãnh nào.
Triệu Bân quay đầu lại, giật giật khóe mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
Chẳng qua hắn thân là phó tướng cũng không quên nhiệm vụ mà Lục hoàng tử giao cho, nhất là sau lưng còn đứng một hàng người mặt quỷ ánh mắt đủ để đóng đinh người ta, dù có muốn thư giãn cũng là vạn vạn không dám.
Mà dưới núi Vương Lâm đang không chút hoang mang đẩy mạnh về phía trước, dường như đang kéo dài thời gian, ánh mắt Triệu Bân lộ ra ánh sáng khinh bỉ, dường như nhìn Vương Lâm cực kì không vừa mắt, vung tay lên, ứng mệnh lệnh Ân Cửu Dạ, trên núi nhân mã mà Phó tướng mang theo lập tức đẩy cự thạch xuống dưới.
Nhanh như chớp tiếng vang vang vọng sơn lâm, cho Vương Lâm đang ở phía dưới đánh tính toán nhỏ nhặt của mình đánh đòn cảnh cáo.
" Mẹ nó! Thật sự là âm hiểm! "
Vương Lâm phi một ngụm, dường như không ngờ tới Ân Cửu Sanh vậy mà lại hạ ngoan thủ này, buộc mình cấp tốc đẩy mạnh về phía trước, dù sao hiện tại nhân mã của mình và binh sĩ Đồng La Quốc đang quấn quýt lấy nhau, cự thạch này lăn xuống, vốn dĩ là không có mắt a, ai quản ngươi là người của ai, nếu không nhanh chóng đẩy mạnh về phía trước, mở ra lối ra, như vậy thì chờ bị đè chết đi.
" Mau! Tăng tốc công kích về phía trước đi, nhất định phải mở ra lối ra cho Dương phó tướng! "
Vương Lâm quơ chiến kỳ trong tay, dắt cuống họng phân phó nói.
Bất kỳ ai cũng không muốn không chết vì trận chiến, lại bị cự thạch đập chết, ở trong thời khắc kinh hoảng, cả đám tựa như điên cuồng xông về phía trước, toàn bộ đội ngũ rất nhanh thì đã đẩy mạnh về phía trước.
Trên sơn đạo Vương Lâm đã vì Dương Thành An mở ra một con đường, Dương Thành An mang theo nhân mã dưới tay của mình một đường vọt qua, binh sĩ Đồng La không đỡ nổi, liên tiếp bại lui.
Đợi cho nhân mã của Dương Thành An đã tiến về sau rừng cây, Vương Lâm đang muốn mang theo nhân mã của mình rút lui ra ngoài, dù sao Vương Lâm cũng không phải đồ ngu, vừa rồi hỗn chiến kịch liệt, không kịp nghĩ lại, nhưng nhân mã của Dương Thành An vừa đi qua, Vương Lâm cũng liền phát giác không đúng.
Vương Lâm nhíu mày, cái cằm mập mạp cũng mơ hồ rung động, người của Triệu Bân không phải bị Lục hoàng tử mang xuống núi, tiềm nhập hàn đàm sao? Làm sao lại xuất hiện ở đỉnh đầu của mình chứ? Thế là Vương Lâm rất nhanh liền phân tích ra hai loại khả năng, một loại là Lục hoàng tử Ân Cửu Sanh phát giác mình là người của Đương kim Nhiếp Chính vương gia, muốn mượn tay Triệu Bân dí mình vào chỗ chết.
Một loại khác thì là Triệu Bân nhận được mệnh lệnh, đúng lúc lại ở phía trên đỉnh đầu của mình, khó đảm bảo sẽ không âm thầm hạ độc thủ với mình, công báo tư thù, cho nên, tính mạng mình nguy rồi.
" Tất cả mọi người nghe lệnh! Rút khỏi sơn đạo! "
Mặt Vương Lâm đen lại, lần nữa quơ chiến kỳ trong tay, mở miệng phân phó với binh sĩ dưới tay của mình, vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận, dường như đoán được tình huống không ổn.
Hai đội nhân mã dưới tay hắn đều nghe theo chỉ huy của hắn, bắt đầu không ngừng lui về sau, mưu toan rút khỏi sơn đạo, lui về hậu phương.
Thế nhưng trên núi Triệu Bân lại phất tay lần nữa, nhân mã dưới tay lại đẩy cự thạch xuống vách núi lần nữa, thế tới hung mãnh, so với thời điểm hai quân hỗn chiến trước đó tới mãnh liệt hơn nhiều.
Vương Lâm chửi ầm lên: " Mẹ nó, Triệu tạp chủng, ngươi cũng dám ám toán lão tử."
Triệu Bân cười lạnh một tiếng, lại chỉ sai thủ hạ đem cự thạch nhắm ngay Vương Lâm, trực tiếp cuồn cuộn đẩy tới.
Vương Lâm đang muốn mắng nữa, nhưng mắt thấy tảng đá lớn sắp đập vào mặt, đành phải tránh ra.
Một đoàn người muốn lui ra phía sau, thế nhưng trên sơn đạo chật hẹp đã bị cự thạch phá hỏng, căn bản không thể thông suốt, trong lúc nhất thời tiếng ai oán nổi lên bốn phía, vô số binh sĩ trực tiếp từ trên vách núi lăn xuống dưới, ngã vào vực sâu không đáy kia.
Trên mặt trên người Vương Lâm đã bị cọ ra không ít vết máu, biết mình lần này sợ phải bỏ mạng ở nơi này, trong lòng cực hận, vì sao thời điểm Ân Cửu Dạ bàn giao nhiệm vụ này cho mình, mình lại không phát giác được.
Có điều nghĩ lại, cái này đích xác là không còn phương pháp công kích nào tốt hơn nữa, nhưng ai có thể ngờ được, Lục hoàng tử không chỉ muốn Đồng La bồi mạng, mà còn muốn mạng của mình hơn!
Vương Lâm nhíu nhíu mày, không khỏi nghĩ đến Dương Thành An, nếu như mình bại lộ, như vậy Dương Thành An thì sao? Lục hoàng tử phái hắn tấn công vào rừng cây, là trùng hợp, hay là có mưu đồ khác, nghĩ đến đây, Vương Lâm không khỏi từ trong lòng sinh ra một nỗi sợ hãi với vị Lục hoàng tử này, mà nỗi sợ hãi này so với đi theo An Nguyệt Hằng, tới mãnh liệt hơn.
Hai người này đều dám cầm thiên quân vạn mã làm tiền đặt cược, càng là tên điên dám cầm thiên hạ tranh thắng thua, tay cầm ba thước Thanh Phong, lại nhiễm tẫn máu chúng sinh.
Vương Lâm khó khăn lắm mới tránh đi một tảng đá lớn đón đầu nện xuống, nhưng không ngờ còn chưa đứng vững lại một tảng đá lớn rơi xuống, vì trốn tránh, cả người vậy mà nghiêng về phía sau, rơi xuống vách núi: " A! "
Một đêm nghe tiếng mưa, một đêm im lặng.
Mà đổi thành một bên khác, Ân Cửu Dạ lại vượt qua cơn mưa như trút nước, gió bắc tuỳ ý gào thét mà qua, thổi loạn sợi tóc và vạt áo của hắn, nam tử khom người hướng về phía trước, ghìm chặt dây cương, không phân ngày đêm phi nước đại tiến về phía trước. Tối đen trong mắt có thể so với bầu trời đêm trong cơn mưa đêm, lại giống như hàn băng vạn năm trên Cửu U, mang theo áp lực và ngạt thở không lời, cùng cơn mưa to này kết nối với nhau.
Móng ngựa đạp tung toé mặt nước trên đường, văng lên không ít bùn đất, rất nhiều đoá hoa và cỏ dại vươn ngang ra bị một loạt vó ngựa giẫm nát thất linh bát lạc, bị mưa to cọ rửa mang theo vài phần hoang vu.
Nam nhân một mực bôn tẩu về phía trước, cứ việc phía trước vẫn như cũ là màn đêm vô tận, thẳng đến bầu trời hơi sáng lên một chút, con ngựa rốt cục chịu không nổi chạy thục mạng như này, móng trước ngã khuỵ, toàn bộ thân thể gục xuống.
Ân Cửu Dạ nhíu mày, đúng lúc phát hiện cách đó không xa có một tòa dịch trạm, lập tức tiến đến dắt một con ngựa khác, lần nữa nghiêng người nhảy lên.
Mà đoàn người đi theo phía sau hắn, cũng đều thay ngựa, lần nữa đuổi theo, từ đầu đến cuối, không có người nào mở miệng.
Nhìn chân trời dần dần dâng lên mặt trời, nam nhân hơi nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia táo bạo, ở trong lòng tính toán thời gian cũng không còn kịp rồi.
Lúc này liền đổi lại lộ tuyến, lựa chọn một đường thẳng hướng Bắc Bang.
Mộc Tịch Bắc nhìn mặt trời đang dâng lên, ngược lại cũng không thấy mệt lắm, đổi xong bộ y phục, liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Dường như là bởi vì gió lạnh thổi một đêm, lại thêm sự tình hai ngày này rất nhiều, lúc trước còn bị hổ cắn bị thương, nàng đúng là cảm thấy có chút choáng váng mơ hồ, đại khái có điềm báo sinh bệnh.
Vuốt vuốt huyệt Thái Dương, Mộc Tịch Bắc cũng không để ý lắm, chỉ đi đến phòng trước nói mấy câu với Lão thái phi, cùng nhau dùng đồ ăn sáng.
Không tới một lúc, đội ngũ đi sứ của Bắc Bang đã đến, Bắc Bang Tam hoàng tử Chiến Đông Lôi dẫn đầu bước vào Tướng phủ.
Mộc Tịch Bắc cũng đã sớm chuẩn bị xong, một đoàn người Lão Thái phi cũng đều đến để đưa tiễn, tình cảnh hơi có chút thê lương.
Tuy nhiên sắc mặt của Chiến Đông Lôi lại rất tốt, một là bởi vì lần đi sứ Tây La này hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, thứ hai là bởi vì nữ tử trước mắt này sắp sửa cùng hắn trở về Bắc Bang.
Lão thái phi kéo tay Mộc Tịch Bắc không nỡ buông ra, có chút lo lắng mở miệng nói:
" Đi sớm như vậy, cũng không chờ thấy phụ thân con trở về, hắn đang trên đường trở về rồi. "
Mộc Tịch Bắc cười an ủi:
" Không có gì đâu, phụ thân không chỉ là phụ thân tốt, cũng là Thừa tướng tốt, luôn phải lo lắng cho dân chúng khắp thiên hạ trước mới phải. Lần này con rời khỏi Tây La, nhưng cũng không phải sẽ không trở lại, có dịp là sẽ trở lại thăm cô và phụ thân. "
Lão thái phi nhẹ gật đầu, tâm lại cảm thấy trận trận co rút đau đớn, khó chịu không thôi, ngay cả chính bà cũng không biết đây là có chuyện gì.
Chiến Đông Lôi kiên nhẫn chờ ở bên cạnh, ngược lại cũng không thúc giục, tựa hồ đại khái biết được có thể ngày ngày nhìn thấy nữ tử này, thì cũng không còn nhất thời nóng lòng nữa.
" Chiến Đông Lôi, đi thôi. "
Mộc Tịch Bắc rút tay mình khỏi tay Lão thái phi, thu hồi tươi cười bên miệng, một đôi mắt lạnh nhạt, mở miệng nói với Chiến Đông Lôi.
Chiến Đông Lôi đầu tiên là sững sờ, lại không hề nói gì, chỉ nhấc lên màn kiệu, đỡ Mộc Tịch Bắc lên xe ngựa hoa lệ của Bắc Bang.
Trong xe ngựa trang trí cực kì hoa lệ, một cái nhuyễn tháp dài rộng đủ để hai người nằm, một góc còn có ngăn tủ gỗ lim khắc hoa ba tầng, khảm nạm viền vàng, mỗi một tầng đều đựng không ít điểm tâm tinh xảo.
Một góc khác trưng bày một cái chậu đồng tinh xảo màu men, bên trong để khối băng óng ánh sáng long lanh, dường như là dùng để hạ nhiệt.
Mộc Tịch Bắc tựa ở trên nhuyễn tháp, tiện tay cầm lên một quyển sách trong hộc tủ, liền bắt đầu lật xem, cả người lại có chút mê man.
Chiến Đông Lôi dường như cũng không thích ngồi xe ngựa, liền ở bên ngoài cưỡi ngựa ở hai bên không rời, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, ngược lại hấp dẫn không ít ánh mắt người khác.
Mộc Tịch Bắc ở trong xe bất tri bất giác đi vào giấc ngủ, trên thân đắp kín chăn mỏng, nhưng có lẽ là vì xe ngựa xóc nảy nên cũng không thoải mái, nhíu nhíu đầu mày, không biết là bởi vì không nỡ rời đi, hay là thấy được chuyện gì đó không hay.
" Ân Cửu Dạ... " Bờ môi phấn nộn cong lên ở trong mơ mơ màng màng mơ hồ phun ra mấy chữ.
Nếu có người nhìn thấy một màn này, trái tim nhất định đều sẽ mềm nhũn ra, khi nữ tử này ngủ, nàng mới biết được, mình để ý là ai, chỉ là khi nàng tỉnh lại, nàng lại không còn nhớ rõ nữa.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Ta thật là sợ ngày mai tám giờ ta càng không xong a....囧.... Ngày mai hai người đã gặp mặt rồi... Không biết sẽ phát sinh cái gì, ta sợ sơ ý một chút mọi người liền quất ta... Hu hu... Thật là sợ