Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 95 : Thời buổi rối loạn
Ngày đăng: 00:42 19/04/20
Lão thái phi nhíu chặt lông mày, không tiếp tục mở miệng nữa, Mộc Tịch Bắc lại chuyển hướng đại phu mời đến trước đó, mở miệng nói:
" Không biết canh tránh thai này có công hiệu phá thai không?"
Đại phu kia biết được mình tựa hồ trong lúc vô tình nhìn thấy bí mật gì đó của thế gia vọng tộc, không thể không cẩn thận hơn, sợ nói ra một chữ, lại dẫn đến họa sát thân cho mình:
" Không có, thuốc phá thai và canh tránh thai nhìn như cũng là vì phòng ngừa có mang đứa nhỏ, nhưng dược lý căn bản lại khác biệt, thường thường sẽ có người nói cả hai nhập làm một."
" Vậy ngươi nói một chút hai cái này có gì khác biệt? "
Mộc Tịch Bắc lại mở miệng.
" Canh tránh thai là dùng lúc chưa có đứa nhỏ, vô luận là nam tử hay nữ tử đều có thể dùng, sau khi dùng qua thì sẽ không có thai, mà thuốc phá thai lại dùng sau khi đã có đứa nhỏ, hơn nữa chỉ có thể cho nữ tử dùng. "
Đại phu kia mở miệng giải thích.
Mộc Tịch Bắc đi đến trước mặt Mộc Hải Dung mở miệng nói:
" Lục muội muội, muội xem, nếu thật sự là ta hại con chó này của muội, nên dùng chính là thuốc phá thai, nhưng cặn thuốc tìm thấy ở trong viện này lại là canh tránh thai, cho nên con chó này của muội chết sợ là còn phải đến nơi khác tìm nguyên nhân, muội nói có đúng không?"
Trong mắt Mộc Hải Dung mang theo áy náy nhìn Mộc Tịch Bắc, sau đó cắn cắn môi cúi đầu xuống không có mở miệng.
Mộc Tịch Bắc thấy vậy cũng không tiếp tục trách móc nặng nề quá nhiều, mà là an tĩnh đứng ở một bên.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Lão thái phi, không biết bà muốn giải quyết chuyện này như thế nào, mà trong lòng một mặt lại đang suy đoán con chó này của Lục tiểu thư rốt cuộc là từ đâu đến, một mặt lại đang do dự trong viện này của Ngũ tiểu thư sao lại xuất hiện canh tránh thai? Thậm chí ánh mắt nhìn về phía Mộc Tịch Bắc đều mang vài phần khác thường.
Liễu Chi Lan cũng không biết từ chỗ nào đi ra, một tay ôm bụng, một mặt mở miệng phá vỡ phần bình tĩnh này:
" Cái này còn không dễ làm, kêu tất cả hạ nhân bên trong viện của Ngũ tiểu ra đây, cho mấy bọn nha hoàn này nghiệm thân một cái, nhìn xem là tiện nhân nào làm ra chuyện không thể gặp người, lại còn dùng mấy thứ bẩn thỉu này nữa."
Lão thái phi không vui nhìn Liễu Chi Lan một chút, lại mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:
" Ý Bắc Bắc như thế nào?"
Mộc Tịch Bắc gật đầu nói:
" Hiện giờ xác thực cũng chỉ có biện pháp này."
Khóe miệng Liễu Chi Lan lộ ra một nụ cười thực hiện được, liếc mắt ra hiệu cho một bà tử trong viện Mộc Tịch Bắc.
Bà tử kia gật gật đầu, lập tức liền quỳ trên mặt đất:
" Thái phi tha mạng, thái phi tha mạng.... Canh này là lão nô hầm..."
" Ngươi hầm canh này làm cái gì? Tuổi ngươi lớn như vậy, sợ là không dùng được đi. "
Lão thái phi nghiêm nghị hỏi ngược lại.
Bà tử kia ấp a ấp úng mở miệng:
" Lão nô... Trước đó vài ngày Tam nữ nhi của lão nô bị tặng cho hộ ngoại viện xem xét, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, cho nên. Cho nên lão nô muốn để nó tiếp tục hầu hạ mấy năm, sợ là chậm trễ có con, mới có thể. Mới có thể..."
" Tam nữ nhi của ngươi họ gì tên gì? Lại bị đưa đi khi nào, bị tặng cho chủ tử nào, lại là bị tặng cho người nào?"
Liễu Chi Lan cũng rất biết diễn xuất mở miệng nói.
Trên trán bà tử kia lập tức chảy xuống hai giọt mồ hôi lạnh, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào:
" Lão nô. Con gái lão nô gọi Xuân Hoa. Bị bị. Bị...."
Bà tử kia phun ra nuốt vào lợi hại, cả người dường như cũng không khống chế được bắt đầu run rẩy.
Lão thái phi vươn ngón trỏ ra chỉ hướng bà tử kia, lúc này liền mở miệng nói:
" Đem loại nô tài dám to gan khi chủ này kéo xuống đánh mạnh hai mươi đại bản!"
Cả người bà tử kia lập tức liền mềm nhũn, nơm nớp lo sợ mở miệng nói:
" Ngũ tiểu thư.... Ngũ tiểu thư cứu ta... Lão nô đây đều là vì ngài, ngài cũng không thể thấy chết không cứu a."
Khóe miệng Mộc Tịch Bắc giương lên một nụ cười, lãnh ý trong mắt lại càng sâu, nàng biết, thời gian nàng đi tương đối lâu, thậm chí tất cả mọi người đều cho rằng nàng sẽ không trở về, cho nên nô tài nha hoàn trong viện mình nếu như thông minh thì sẽ tìm chủ mới, để tránh lại bị phân làm việc nặng, mà bây giờ chủ tử còn lại ở trong phủ cũng không nhiều như vậy, cho nên vấn đề đường đi của mình liền trở thành vấn đề.
Mà trước mắt bà tử này rõ ràng cũng nóng lòng tìm đường ra cho bản thân, cho nên sớm đầu nhập chủ tử khác, bây giờ Mộc Tịch Bắc lại đột nhiên quay trở về, trung thành với ai lại trở thành một cái vấn đề mới, bây giờ nhìn bà tử này đã đứng ra xác nhận mình, vậy thì đã biết được sự lựa chọn của bà ta.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc đảo qua Liễu Chi Lan và Mộc Tịch Hàm, một người là mẫu thân tốt của nàng, một người là tỷ tỷ tốt của nàng, thế gian này rốt cuộc còn có cái gì mới có thể vĩnh hằng?
" Vậy ngươi ngược lại nói một chút ta làm sao làm chủ cho ngươi?"
Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng mở miệng dò hỏi, cúi người nhìn bà tử đang chảy mồ hôi lạnh không ngừng kia.
" Lão nô. Lão nô đây đều là nhận mệnh của Ngũ tiểu thư a... Ngũ tiểu thư ngài không thể qua sông đoạn cầu..."
Trên đầu bà tử nhận lấy áp lực cực lớn, chỉ cảm thấy đôi mắt cười mà như không cười kia so với trời đông giá rét còn làm cho người ta sợ hãi hơn, bà tử kia sợ hãi không chỉ một chút ít, thế nhưng bây giờ tình huống đã đến loại tình trạng này, cũng không thể không cắn răng tiếp tục, nếu không tội danh vu hãm chủ tử của bà ta là không được một cái tốt.
" Ngươi nói thuốc này là ta bảo ngươi mua?"
Mộc Tịch Bắc ôn nhu hỏi ngược lại.
" Vâng. Đúng vậy..."
Bà tử kia rõ ràng cực kì lo lắng.
" Vậy ngươi ngược lại nói cho ta nghe một chút đi, ta sai ngươi đi cửa hàng nhà ai mua? "
Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại.
" Là... Là ở... Là ở Bách Thảo Đường."
Bà tử kia liếc mắt nhìn Liễu Chi Lan, Liễu Chi Lan trừng hai mắt, bà tử này lập tức nói đại một tiệm thuốc.
Mộc Tịch Bắc nhìn phản ứng của bà tử này liền biết người này là của Liễu Chi Lan, có điều nghĩ lại cũng dễ lý giải, mặc dù Liễu Chi Lan không còn được như lúc trước, nhưng trong mắt của những bà tử này, Liễu Chi Lan vẫn là Đương gia chủ mẫu như trước, hơn nữa lại còn có thai, vạn nhất lần này sinh hạ con trai trưởng, lập tức sẽ là người tôn quý nhất trong tướng phủ, còn sợ mình không có đường ra?
Kỳ thật bà tử này từ lúc Mộc Tịch Bắc đi về đã có chút dao động, dù sao Thanh Từ có bao nhiêu ngang ngược càn rỡ bà là biết đến, lại còn gặp qua, mỗi khi ngẫm lại trong lòng còn run lên đâu, nhưng Liễu Chi Lan lại nói cho bà, chỉ cần bà giúp đỡ bà ta làm một chuyện, như vậy sau này bà sẽ không còn khó xử nữa, nếu như bà không chịu, vậy sau này nếu bà ta sinh hạ con trai trưởng, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho bà.
Nói xong, cũng không đợi Liễu Chi Lan mở miệng, Mộc Tịch Hàm liền quay người đi ra ngoài, trong nháy mắt vén rèm cửa lên, Liễu Chi Lan lại lần nữa lên tiếng nói:
" Gần nhất phải cẩn thận với Lão thái phi chút, hôm nay Mộc Tịch Bắc xảy ra chuyện, ngươi người tỷ tỷ từ trước đến nay luôn bảo vệ muội muội, lại không có mở miệng nói chuyện, sợ là đã khiến cho bà ta hoài nghi rồi đấy."
Ngón tay Mộc Tịch Hàm hơi cuộn lên, đi ra ngoài, xác thực, nàng vậy mà quên cầu tình cho Mộc Tịch Bắc, cái này sợ là đã khiến Lão thái phi nảy sinh lòng nghi ngờ rồi.
Ba ngày sau
Lão thái phi bưng chén trà ở trên bàn uống trà, một bên ngồi chính là Mộc Tịch Hàm, mà Tình cô cô đứng ở một bên còn lại.
" Thế nào? Hai ngày này Ngũ tiểu thư có cái gì động tác gì không? "
Lão thái phi nhìn về phía Tình cô cô ở bên người.
Trong lòng Tình cô cô biết Lão thái phi hỏi chính mấy ngày nay Mộc Tịch Bắc có cái gì bất mãn không, lập tức đáp lời:
" Ngũ tiểu thư nơi đó vẫn rất yên tĩnh, hình như đều ở trong phòng, ngược lại không có động tĩnh gì cả."
Lão thái phi có chút hài lòng gật đầu, bà là muốn mài dũa tính tình Mộc Tịch Bắc, đứa nhỏ này thông minh quá mức, tâm kế có sâu, luôn luôn bách chiến bách thắng, bà sợ nó không thiếu được sẽ có chút ngạo khí, đến lúc đó tâm cao khí ngạo, không đem ai để vào mắt, này mà té ngã một cái, sợ là không lật người được.
Bây giờ thấy nó không có một câu oán giận, vô thanh vô tức chép phật kinh, cũng không thấp thỏm lo âu, Lão thái phi lại hết sức hài lòng.
Mộc Tịch Hàm mở miệng nói:
" Cô, tính tình Bắc Bắc mặc dù hoạt bát, nhưng lúc làm việc trong lòng luôn cân nhắc, từ trước đến nay lại nhu thuận, nghĩ đến là sẽ không gây ra sai lầm gì đâu."
Lão thái phi gật gật đầu, không thể hiện ý kiến, chỉ mở miệng nói với Mộc Tịch Hàm ở bên cạnh:
" Phụ thân ngươi trong hai ngày này sẽ trở về, ngươi còn chọn trúng công tử nhà ai, đến lúc đó bảo phụ thân ngươi đi nói cho ngươi."
Mộc Tịch Hàm nghe xong liền cảm thấy bực bội, nhưng chỉ mở miệng nói:
" Đều do cô làm chủ."
" Ngươi nếu thích người nào, cứ việc nói với cô, ngươi tuy là con thứ, nhưng chỉ cần là người không sai biệt lắm, ngược lại cũng đỡ phải đi kiếm."
Lão thái phi mở miệng nói.
Trong lòng Mộc Tịch Hàm cảm thấy nặng nề, bỗng dưng nhớ tới mình chỉ là thân phận thứ nữ, căn bản không xứng với đương kim hoàng tử, vì thế mở miệng nói:
" Cô, không biết tiểu thư thứ xuất của phủ Thừa Tướng chúng ta phối với hoàng tử thì như thế nào? "
Khóe miệng Lão thái phi hơi nhếch lên, mở miệng nói:
" Nếu như được nâng đỡ, có lẽ là có thể làm cái Trắc Phi, nhưng mà ngươi phải biết rằng, tiểu thư con vợ cả của phủ Thừa Tướng làm Trắc Phi Hoàng tử mới chính là lẽ thường, thứ nữ vẫn còn kém xa, chỉ là đương kim Hoàng gia đơn độc, Nhiếp Chính vương phủ độc đại, cho nên yêu cầu Trắc Phi Hoàng tử ngược lại cũng thấp hơn rất nhiều."
" Vậy nói cách khác hiện tại loại tình thế này, thứ nữ Tướng phủ vẫn có thể làm cái Trắc Phi? "
Mộc Tịch Hàm lại mở miệng nói, nhưng trong lòng thì bỗng nhiên sinh ra một loại ý nghĩ, chỉ cần Bắc Bắc nguyện ý, nàng tình nguyện cùng với nó làm Trắc Phi.
" Nghĩ gì mà hỏi cái này? Chẳng lẽ nhìn trúng hoàng tử nào?"
Lão thái phi đem rất nhiều Hoàng tử lướt qua trong đầu rồi loại bỏ một lần, mở miệng hỏi Mộc Tịch Hàm.
" Đây cũng không phải, con là nghĩ đến dường như tình cảm của Bắc Bắc với Nhiếp Chính vương và Lục hoàng tử đều rất tốt, cho nên nghĩ đến Lục hoàng tử có thể cầu thú Bắc Bắc hay không thôi? "
Mộc Tịch Hàm mở miệng giải thích.
Lão thái phi không khỏi nhớ tới một màn ở trong cung lúc trước, lại không biết đệ đệ nhà mình rốt cuộc là muốn giúp ai? Lục hoàng tử và Nhiếp Chính vương ngược lại đều là nhân trung chi long, dường như lại đều có tâm ý với Bắc Bắc, chỉ không biết cuối cùng Bắc Bắc sẽ cùng ai có kết quả? Bất quá bất kể là ai, nếu bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực quả thật không phải chuyện tốt.
" Nếu như nói ngươi gả cho Lục hoàng tử, sợ là còn chưa đủ, dù sao thân phận vẫn kém một chút, nhưng nếu là Bắc Bắc, vẫn là có khả năng, dù sao nó hiện tại là Quận chúa Bệ hạ đích thân phong, lại là quận chúa Bắc Bang đặc biệt ban, cho nên thân phận ngược lại là đủ. "
Lão thái phi rất ngay thẳng giải thích nói, nhưng căn bản không nghĩ tới đốt ngón tay Mộc Tịch Hàm đã phiếm thanh, sắc mặt lại càng âm trầm có chút khó coi.
" Mặc dù thân phận của ngươi không đủ, bất quá chờ có cơ hội cô đi cầu xin với Bệ hạ một cái, xem có thể phong Huyện chủ hoặc là Huyện quân cho ngươi hay không, cao hơn nữa thì cô cũng không giúp ngươi được. "
Lão thái phi thở dài mở miệng.
Tình cô cô liếc mắt nhìn bộ dạng cúi đầu của Mộc Tịch Hàm, từ góc độ của bà đó có thể thấy được Mộc Tịch Hàm nắm chặt ngón tay, không khỏi lưu thêm phân tâm nhãn, xem ra việc này phải nói với chủ tử một chút.
Tình cô cô có thể hiểu được Mộc Tịch Hàm trong lòng ghen tỵ, chẳng qua dưới cái nhìn của Tình cô cô, Mộc Tịch Bắc mỗi ngày sống trong thời khắc sinh tử, mới có được nhiều thứ như vậy, mà Mộc Tịch Hàm mỗi ngày chỉ là bồi ở bên chủ tử nhà mình, cũng đã cơm no áo gấm, so với Mộc Tịch Bắc, đạt được những thứ này dường như càng dễ dàng hơn chút.
Đưa tiễn Mộc Tịch Hàm, Tình cô cô đem chuyện này báo cho Lão thái phi, quả nhiên khiến Lão thái phi lại lưu thêm một phần tâm tư, thậm chí đã mơ hồ nhìn ra sự quỷ dị giữa đôi tỷ muội này.
Thế nhưng, dường như là Thu Hàn cũng se lạnh, đêm hôm ấy, Lão thái phi đột nhiên bị bệnh, mà còn bệnh không nhẹ.
Trong phủ lập tức có chút rối loạn, cũng may Lão thái phi mặc dù bệnh nặng, thế nhưng người vẫn thanh tỉnh, hơn nữa có Tình cô cô ở một bên hỗ trợ chuẩn bị, ngược lại cũng không có sinh ra sai lầm gì.
" Tiểu thư, Thái phi hình như là bị bệnh, còn bệnh không nhẹ. "
Thanh Từ mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc để cây viết trong tay xuống, đứng dậy vuốt vuốt ngón tay, vết thương trên tay mình còn chưa hoàn toàn lưu loát, cho nên sao chép cũng vô cùng chậm chạp.
" Mời đại phu chưa? "
Mộc Tịch Bắc mở miệng nói.
" Đã đi mời rồi."
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, Thanh Từ lại mở miệng nói:
" Hơn nữa nghe nói ngày mai Thừa tướng cũng sẽ trở về. "
Mộc Tịch Bắc không có lên tiếng, Lão thái phi đột nhiên bị bệnh, Mộc Chính Đức lại sắp trở về, Mộc Tịch Hàm không biết sẽ làm ra chuyện gì đây.
Không thể tưởng được không tới mấy ngày nữa, cũng sẽ tiến hành cuộc đi săn mùa thu, đến lúc đó không thiếu được sẽ phải chống lại những con cháu thế gia kia, ánh mắt Mộc Tịch Bắc có chút yên lặng, xem ra đó là một thời buổi rối loạn.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Đỡ trán, hi vọng phiếu đánh giá của các bảo bối tận lực năm sao.... Để cho ta nhìn thấy vui vẻ lên chút...