Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 96 : Thừa tướng trở về
Ngày đăng: 00:42 19/04/20
Bởi vì chuyện phát sinh ở tiền viện có chút khẩn cấp nên Mộc Tịch Bắc không được phép ra khỏi sân viện của mình, cho nên liền để Thanh Từ đi tiền viện nghe ngóng một phen.
Lần này bệnh của Lão thái phi đến đột nhiên, dường như là bởi vì mùa thu khô nóng , can Dương thượng cang, dẫn đến hỏa công tâm, cho nên mới sẽ lợi hại như vậy.
( Chứng Can dương thượng cang là chỉ một loạt biểu hiện lâm sàng do âm không phối dương của tạng Can dẫn đến Can dương không tiêm tàng hoặc Can khi thăng phát thái quá, dương khí nổi lên quấy động ở trên gây nên bệnh. Chứng này phần nhiều do phòng thất nhọc mệt, thất tình nội thương và ăn uống không điều hòa là những nguyên nhân cộng đồng tác dụng gây nên.)
Thanh Từ đơn giản tìm hiểu một phen, đem tin tức nói cho Mộc Tịch Bắc nghe, Mộc Tịch Bắc chỉ nhẹ gật đầu, cũng không có mở miệng.
Mộc Tịch Bắc đứng ở phía trước cửa sổ một hồi, nhìn ánh trăng bên ngoài, dưới bầu trời đêm yên tĩnh phá lệ sáng tỏ, mơ hồ tản ra từng đợt hàn khí, tựa như một cái bàn bạch ngọc cực đại, cực kì đẹp mắt.
Không ít ngôi sao nhỏ lấp lánh vây quanh ánh trăng, chỉ có một xíu như vậy, nhưng lại vô cùng loá mắt, lấm ta lấm tấm, tạo thành dải thiên hà bát ngát mênh mông.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Mộc Tịch Bắc nắm thật chặt tay áo, Thanh Từ từ phía sau cầm qua một cái áo choàng, mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:
" Tiểu thư, còn chép sao?"
Dưới ánh nến mờ ảo tùy tiện ném một cây bút, ở trên giấy tuyên thành nhanh chóng lan ra một vết mực, cũng không biết có thể bỏ sao chép phật kinh hay không.
" Ngày mai Mộc Chính Đức sẽ trở lại, Lão thái phi lại bị bệnh, còn chép cái gì? "
Mộc Tịch Bắc cười nhạt mở miệng.
Thanh Từ gật gật đầu, khó trách thời gian lâu như vậy mà tiểu thư cũng chỉ mới chép được bốn, năm bản mà thôi, tuyệt không biết sốt ruột, thì ra là đã sớm tính toán tốt, làm hại nàng vẫn luôn lo lắng đây.
" Ngươi cũng sớm đi trở về ngủ đi, sáng mai Mộc Chính Đức trở về, chúng ta sợ là phải mau chóng đến thăm Lão thái phi, cũng không biết bệnh này rốt cuộc thế nào rồi. "
Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng, giống như lẩm bẩm lại giống là đang nói chuyện với Thanh Từ.
Thanh Từ nhẹ gật đầu, không có mở miệng, hai người cũng đều lần lượt đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Mộc Tịch Bắc chỉ vừa mới sửa soạn sơ qua, liền được cho biết Mộc Chính Đức đã trở về, bảo nàng đi phòng trước dùng bữa.
" Tiểu thư, xong rồi. "
Bạch Lộ giúp Mộc Tịch Bắc cắm vào một cây kim trâm mạ vàng hoa nở phú quý cuối cùng, mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, nhìn mình trong gương một chút, y phục xem như thanh lịch, tuy nói Mộc Chính Đức trở về, hẳn nên ăn mặc trang trọng một chút để thể hiện sự tôn trọng, nhưng Lão thái phi còn đang mang bệnh, lại không nên quá sức tưởng tượng, cho nên trong khoản y phục liền phải chú ý nhiều hơn một chút, để tránh làm người dèm pha.
Lúc Mộc Tịch Bắc đến phòng trước, Mộc Chính Đức đang ngồi ở chủ vị, hai bên đã coa mấy vị di nương Mộc Tịch Bắc cũng không quen biết, còn có hai vị tiểu thư ở trong phủ, cuối cùng chính là con trai của Thôi di nương cùng với con trai của Bình thê Thanh Quốc công chúa.
Lão thái phi cũng không tới, chắc là còn đang mang bệnh, mà Liễu Chi Lan cũng không tới, này không biết Mộc Chính Đức đang suy nghĩ cái gì, Mộc Tịch Bắc đi lên phía trước, hơi hành lễ với Mộc Chính Đức:
" Vấn an phụ thân."
Mộc Chính Đức sững sờ nhìn Mộc Tịch Bắc rất lâu, ánh mắt hết sức phức tạp, cuối cùng thở dài, vẫy vẫy tay nói:
" Bắc Bắc, đến ngồi bên cạnh cha."
Mộc Tịch Bắc lên tiếng trả lời rồi đi tới, ngồi xuống ở một cái ghế bên người Mộc Chính Đức, đồng thời mỉm cười đánh giá Mộc Chính Đức một phen.
Mộc Chính Đức tựa hồ có hơi gầy một chút, làn da cũng không non mịn giống như trước đó, có hơi vàng, dường như là gần đây vô cùng mệt nhọc, hai mắt vẫn như lúc trước thường xuyên nheo lại, mang theo vài phần khôn khéo, nhưng cũng nhiều hơn vài phần mỏi mệt.
" Bắc Bắc hình như cao lớn không ít, đến, để cho ta nhìn thật kỹ một chút, phụ thân không có ở đây có phải cô ít quan tâm đến không. "
Mộc Chính Đức mang theo vài phần từ ái mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc lại không coi ai ra gì cười nói:
" Con từ trước đến nay đều rất ngoan, phụ thân nhất định đã biết."
Một đoàn người còn lại đều chỉ yên lặng nhìn hai cha con thân mật không coi ai ra gì này, tự giác không mở miệng, nhưng tâm tư lại khác nhau.
Mộc Chính Đức tinh tế nhìn mặt mày Mộc Tịch Bắc, đây rõ ràng là hình dáng như Sở Lương, con ngươi Sở Lương cũng thanh tịnh như vậy, mỗi lần chỉ cần như vậy nhìn ông, ông liền không có một chút biện pháp nào.
Đôi mắt Mộc Tịch Bắc trong suốt sáng ngời tựa ánh trăng, nhìn thẳng Mộc Chính Đức, an tĩnh chờ ông mở miệng.
Chạm đến một tia phức tạp trong con ngươi kia, Mộc Tịch Bắc có chút kích động lông mày, vừa khẽ động ngược lại làm cho Mộc Chính Đức lấy lại tinh thần, mở miệng nói:
" Thôi, mau dùng cơm đi, ăn sáng xong còn muốn đi thăm cô con, đã mời ngự y trong cung rồi, chắc không bao lâu nữa sẽ đến, mau mau dùng đồ ăn sáng đi."
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, bất động thanh sắc lướt qua phản ứng của những người khác trong bữa cơm này, hai vị công tử ngược lại là không có phản ứng gì lớn, mà Mộc Tịch Hàm thì chỉ yên lặng nhìn xem, trong mắt Mộc Hải Dung lại chứa một chút khát vọng cùng chờ mong.
Bởi vì bầu không khí có chút quỷ dị, một bữa cơm dường như ăn vô chẳng biết vị gì, mà Mộc Tịch Bắc lại đắm chìm trong ánh mắt mang theo thâm ý kia của Mộc Chính Đức, từ đầu đến cuối đều suy nghĩ vì sao Mộc Chính Đức đi ra ngoài một chuyến, đến lúc về thì ánh mắt nhìn nàng lại trở nên phức tạp như vậy.
Sau khi dùng xong đồ ăn sáng, hai người nam tử bị Mộc Chính Đức gọi đi qua, một mình giao phó mấy câu, thái độ của ba người lúc đó đều là lãnh đạm, ngược lại là không có sự thân mật giữa huynh đệ và cha con.
Ba tỷ muội Mộc Tịch Bắc đứng ở trước đình lẳng lặng chờ đợi, còn Mộc Tịch Hàm lại dừng ánh mắt ở trên người Mộc Tịch Bắc, im lặng nhìn vị muội muội chưa bao giờ hiểu được này của mình, ngày đó lời mà nàng nói với Liễu Chi Lan cũng không phải là giả, nàng là thật sự chưa từng nghĩ tới muốn hãm hại nàng ta, cứ việc nàng ghen tị thậm chí ghen ghét nàng ta có được hết thảy.
Nàng chỉ nghĩ, nàng ta đã có được nhiều thứ như vậy, vô luận là ăn ở, hay là chi phí ăn mặc, thậm chí là người thân sủng ái, nhưng vì cái gì ngay cả nam tử nàng rất vất vả đi yêu, nàng ta cũng có được. Nàng chỉ hi vọng, mình cũng có thể mỗi ngày gặp nam tử kia một lần là được rồi.
Mặc dù nàng muốn hủy hoại danh dự của Mộc Tịch Bắc, nhưng nàng thật sự chỉ muốn nam tử kia, nàng không muốn hại nàng ta, dù sao hai người sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, nàng nghĩ, nếu một ngày nào đó nàng có thể gả cho nam tử kia, nàng sẽ tìm cho nàng ta một mối hôn nhân tốt, sẽ cho nàng ta vinh hoa phú quý, cũng sẽ cho nàng ta địa vị không ai sánh bằng.
" Được rồi, đi thôi, Vương ngự y mời từ trong cung đã đến, chúng ta cùng đi thăm cô mấy đứa đi. "
Mộc Chính Đức đi tới liếc nhìn mấy người, mở miệng lần nữa.
Tình cô cô nghe xong, thế mới biết không tốt, thầm mắng mình sơ ý, lại bận đến váng đầu, lập tức liền xốc lên rèm cửa đi vào, này vừa nhìn lên, lại đúng là nhìn thấy Mộc Tịch Bắc cùng Mộc Tịch Hàm, hai người đang đứng ở ngoài cửa không xa, nhưng cũng có thể nghe thấy động tĩnh trong phòng, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu, lập tức mở miệng nói:
" Hai vị tiểu thư làm sao không đi vào đợi?"
Mộc Tịch Bắc và Mộc Tịch Hàm làm sao còn dám nghe tiếp, Mộc Tịch Bắc dứt khoát cười nói:
" Tình cô cô vất vả, chúng ta liền rời đi."
Tình cô cô khẽ cười cười, sắc mặt lại có chút không dễ nhìn, xem ra việc này quay đầu phải nói với chủ tử một tiếng, nếu không việc này mà xảy ra điều gì sai lầm bà thế nhưng gánh không gánh nổi.
Trở lại Minh Châu viện, Mộc Tịch Bắc thất thần ngồi ở trước bàn, một tay cầm đóa cúc trên đường thuận tiện ngắt trở lại, cánh hoa đã hơi khô héo, có điều hoa ở trong ngày thu lại nở không tệ.
Một bàn tay nhỏ bé trắng thuần không yên lòng ngắt từng cánh hoa cúc, một mặt tiêu hóa mấy câu vừa mới nghe thấy kia, không thể không nói lòng của nàng nhấc lên kinh đào hải lãng, nàng vô luận như thế nào cũng không ngờ Mộc Chính Đức vậy mà ngay từ đầu đã biết mình sử dụng thủ đoạn để xoay người, nàng biết, bằng vào đầu óc Mộc Chính Đức đại khái chỉ có thể lừa bịp ông ở lúc nhất thời, nhưng lại không ngờ rằng ngay cả nhất thời đều không lừa gạt được, có điều Mộc Tịch Bắc nghĩ mãi mà vẫn không hiểu là, nếu ông ta đã biết, vì sao còn sủng ái và bảo hộ mình như vậy?
Mà làm tâm Mộc Tịch Bắc càng trầm hơn chính là, trong tất cả mọi chuyện Mộc Chính Đức đã biết được bao nhiêu, lần này trở về, ánh mắt phức tạp mà ông nhìn mình kia lại đại biểu cho cái gì? Còn có, Mộc Chính Đức là như thế nào nhìn ra ý muốn của mình là thiên hạ này?
Hai mắt Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại, không khác gì Mộc Chính Đức, trong lòng lại thầm nghĩ, rốt cuộc là lão hồ ly, ngày thường cười tủm tỉm thế nhưng lại không để nàng nhìn ra một chút manh mối, bây giờ một tiếng sấm này lại khiến nàng có chút không kịp hồi thần.
Có điều bất kể như thế nào, chí ít Mộc Chính Đức biết mục đích của mình nhưng vẫn còn giúp mình, như vậy cũng chỉ có hai loại khả năng, một loại là lão hồ ly này thật sự là một người cha tình thương tràn lan, loại thứ hai chính là ích lợi của bọn nàng tạm thời giống nhau, tâm Mộc Tịch Bắc lúc này mới để xuống.
" Bạch Lộ, ngươi đi tra cho ta tư liệu của Phó gia Bắc Yên. "
Mộc Tịch Bắc mở miệng nói với Bạch Lộ.
Trong thời gian Mộc Tịch Bắc suy nghĩ đã trôi qua hai ngày, Lão thái phi cũng còn đang uống thuốc, hết thảy vẫn là gió êm sóng lặng, nhưng ở lúc Thanh Từ đang mật thiết chú ý đến động tĩnh trong Minh Châu liền phát hiện một chuyện quái dị.
Trong phòng dưới ánh nến, phản chiếu ở trên tường, theo gió đong đưa, ngoài cửa sổ cuồng phong ồ ồ rung động, có phần giống kêu rên, thổi bay cửa ngẫu nhiên phát ra vài tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt.
" Tiểu thư, gần đây Chức Cẩm tựa hồ có chút không thích hợp, nô tỳ thấy nàng ta hai lần lén lút ra ngoài trong đêm. Gặp riêng một tên nam nhân."
Thanh Từ mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc đang thêu hoa ở trước bàn.
" Chức Cẩm? "
Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng hỏi ngược lại, từ dưới xuyên lên mặt trên rồi lại vòng châm trở xuống, phía trên mơ hồ là một con mãnh hổ kim sắc, khí thế bức người.
" Là Chức Cẩm, nô tỳ đầu tiên là phát hiện hai ngày này nàng ta có chút tâm thần không tập trung, cũng đang thêu một cái hỉ khăn màu đỏ, nô tỳ nhớ tiểu thư cũng không chỉ hôn cho nàng ta, làm sao nàng ta lại thêu hỉ khăn chứ? Thế là liền chú ý thêm vài lần."
Thanh Từ giải thích nói.
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt một tiếng mở miệng nói:
" Đây là muốn gả chồng rồi sao, phải trách người chủ tử như ta quên mất đại sự bực này, không thiếu được phải đổi cái biện pháp tới nhắc nhở ta."
" Theo nô tỳ thấy, rõ ràng là không chịu được cô đơn mới đúng, trước đó thấy tiểu thư không có ở đây, muốn tìm cho mình chỗ dựa, tìm cái đường ra, bây giờ tiểu thư trở về, nàng ta lại không nỡ cắt đứt. "
Thanh Từ ngược lại là suy đoán ra được tâm lý của Chức Cẩm.
" Gặp nam tử kia là tình lang? Là yêu đương vụng trộm hay là có tính toán khác? "
Mộc Tịch Bắc tiếp tục động tác trong tay, khâu xiêm y cho Ân Cửu Dạ, dường như đã vá xong một chỗ, dùng răng cắn đứt dây nhỏ.
" Là yêu đương vụng trộm, người kia hình như là chăm sóc tiền viện, chỉ là bởi vì sắc trời tối đen, người kia lại đều ở cùng một chỗ, nên chưa xác định được là ai."
Thanh Từ âm thanh lạnh lùng nói.
Mộc Tịch Bắc khẽ gật đầu, sợ là Chức Cẩm này đã bị người bắt được nhược điểm, không thiếu được muốn uy hiếp nàng ta làm ra chuyện gì đó:
" Nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng ta, nếu lại gặp riêng tiếp, nhớ kỹ cho ta biết, dù sao nha hoàn có người vừa ý, ta làm chủ tử như thế nào cũng phải trình diện."
" Đúng rồi, tiểu thư, hiện giờ Mộc Tịch Hàm giống như vô ý để Chức Cẩm giúp đỡ đưa hai mâm trái cây qua đây."
Thanh Từ đi rồi lại quay lại, đem một màn trong lúc vô tình nhìn thấy báo lại cho Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc liếc mắt nhìn Thanh Từ, mở miệng nói:
" Thời gian này nào có nhiều chuyện vô ý như vậy? Lại làm sao có nhiều trùng hợp như thế? Chẳng qua đều tự có dụng ý cả thôi."
Thanh Từ như có điều suy nghĩ gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Mộc Tịch Bắc tiếp tục động tác trong tay, nghe nói ngày mai đại quân về thành, Ân Cửu Dạ cũng sắp trở về rồi.
Lần chinh chiến này, binh quyền mà Ân Cửu Dạ có được phần lớn là binh quyền ở biên cương, mà binh quyền đóng giữ ở Đế đô cùng với binh quyền Cấm Vệ quân lại đều không có tin tức, loại thế cục này đối với việc lật đổ An Nguyệt Hằng vô cùng bất lợi, cho nên lần đi săn mùa thu này mình phải động vào Tề gia mới được, mặc dù binh quyền trong tay Tề gia không ít, bất quá vẫn binh quyền chiếm đóng ở Đế đô chiếm đa số, bộ phận binh quyền này, làm sao cũng phải cầm đến một ít.
Tóm lại, lần này Mộc Chính Đức và Ân Cửu Dạ trở về, đúng là mang đến không ít chỗ tốt, nhất là lần này Mộc Chính Đức chấn tai, càng thu được vô số bách tính ủng hộ, trong lúc nhất thời danh tiếng cực kì to lớn.
Thả kim khâu trong tay, Mộc Tịch Bắc dọn dẹp một chút liền cũng đi ngủ.
Ngày mai Ân Cửu Dạ về thành, nàng là phải mau chân đến xem.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Ta có thể nói ta rất đau thương a... Mỗi khi ta nhìn nhóm bình luận, thuần một màu gà mái... Ai, sao mà vinh hạnh...
Đặt tên vô năng a... Phiền muộn.... Bây giờ tàu xe mệt mỏi, rốt cục về đến trường học... Nếu không minh để Cửu Dạ nhìn Mộc Tịch Hàm một cái đi, quá đáng thương...╮(╯▽╰)╭