Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 97 : Nhìn rõ âm mưu

Ngày đăng: 00:42 19/04/20


Sáng sớm hôm sau, trời sáng khí trong, ánh nắng trên bầu trời cũng tươi đẹp, chiếu xuống tòa thành trì này, phảng phất như trải từng lớp vàng óng, gió thu hiu quạnh cuốn bay lớp cát bụi cùng lá rụng khỏi mặt đất, vô cùng có khí thế.



Trên tuyến đường chính Nam Thành môn Đế đô vang lên tiếng người ồn ào, vô số dân chúng tụ tập ở hai bên đường, nhón mũi chân tranh trước lấn sau nhìn quanh, hoặc thanh niên trai tráng, hoặc người già, hoặc thiếu phụ, hoặc là phụ nhân ôm đứa nhỏ trong ngực, đều nghển cổ nhìn bốn phía, nghênh đón Lục hoàng tử thắng trận hồi triều.



Lúc Mộc Tịch Bắc đến đây cũng đã là tình cảnh như vậy, đại lộ được bách tính tự giác phân ra rõ ràng, mà hai bên đường người kín mít tựa như đàn kiến, xô đẩy lẫn nhau, căn bản không có chỗ đặt chân.



Thanh Từ và Bạch Lộ che chở Mộc Tịch Bắc đi qua đám người chồng chất giống như núi nhỏ, cuối cùng cũng tới được Bích Thủy Các.



" Cũng may hai ngày trước đã đặt gian phòng này, bằng không e là ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. "



Bạch Lộ cau mày nhìn tràng diện người người nhốn nháo bên ngoài.



Mộc Tịch Bắc một mặt đi theo tiểu nhị dẫn đường, nhấc váy đi lên lầu hai, một mặt gật gật đầu cười nói:



" Người càng nhiều mới càng tốt chứ sao."



Bạch Lộ có vẻ cũng rất tán đồng, nên cũng không mở miệng nữa.



Phòng của Mộc Tịch Bắc ở lầu hai, là một gian phòng có góc độ vô cùng tốt, không chỉ có ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu vào, mà cửa sổ còn đối diện với đại lộ Nam Thành môn, chỉ cần đứng ở bên cửa sổ, liền có thể thu hết toàn bộ tình hình bên dưới vào mắt.



Trên mặt bàn ngâm một bình trà, còn bốc hơi nóng, trà trong ấm Thanh Hoa tản ra hương trà nhàn nhạt, rất là dễ ngửi, Mộc Tịch Bắc đứng dậy lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía cửa thành đang mở rộng.



Kỳ thật, cuộc chiến lần này giữa Tây La cùng Đồng La Quốc cũng không đến mức gây nên oanh động lớn như vậy, tính tổng chỉ có hơn bốn mươi vạn người tham gia chiến tranh, làm sao lại khiến tất cả dân chúng Đế đô đều dừng chân đón chào chứ? Cái này nói cho cùng, ngoại trừ có công lao của Ân Cửu Dạ, còn có công lao của một người không thể bỏ qua, người này chính là Mộc Chính Đức.



Hai năm này thu hoạch của Tây La cũng không khá lắm, khắp nơi lại thiên tai rất nhiều, cho nên cuộc sống của dân chúng cũng không tốt hơn trước, những lúc như thế này, sợ nhất chính là chiến tranh, ý nghĩa của chiến tranh như thế nào? Chiến tranh mang ý nghĩa dân chúng lầm than, mang ý nghĩa dân chúng vốn đang nghèo đói còn phải chia đi một bộ phận lương thực, còn mang ý nghĩa có người phải đi sung quân làm tráng đinh.



Nhưng những thứ này, dân chúng vẫn chưa sợ nhất, thứ bọn họ sợ nhất lại là quân đội thiết kỵ của quốc gia mình đối với mình, sợ những binh sĩ tay cầm lưỡi đao ở thời điểm đối mặt với quân địch thì vô năng, đối với bách tính của mình lại đốt giết cướp đoạt, càng sợ sau khi đã miễn cưỡng sống tạm rồi giao nạp lương thực, còn phải bị cướp bóc lần nữa, sợ thiết kỵ cuối cùng rồi sẽ đạp phá nhà của bọn họ.



Mà lần này Ân Cửu Dạ lại phá lệ chú trọng những điều đó, tại thời điểm đại quân hồi triều không đi từ biên giới Tây La và Đồng La trở lại đế đô, mà là đi vòng qua không ít vùng đất gặp nạn, có vùng đất hoang cằn cỗi không một ngọn cỏ, có vùng núi dốc đứng khó đi, còn có khu dịch bệnh vùng lũ lụt thú dữ rồi khu phòng dịch tránh dịch bệnh.



Đại quân mà Ân Cửu Dạ dẫn đầu bị chia làm vài luồng, từ những thủ hạ mặt quỷ của hắn chia nhau dẫn đội, lần lượt đi qua những khu vực thảm trọng này, trị quân nghiêm minh, không chỉ không cầm một đồng một hào của bách tính, cũng không ỷ mạnh hiếp yếu, mà còn dẫn đầu tướng sĩ lao động vất vả trợ giúp dân chúng, trùng kiến gia viên.



Nên lúc này, lộ trình mới trì hoãn lâu như vậy, mà trong khi đó Mộc Chính Đức không chỉ đơn giản hợp tác cùng với thủ hạ của Ân Cửu Dạ, mà là hạ lệnh cho thủ hạ của mình tích cực phối hợp toàn diện, không được làm khó dễ bọn họ, vì dù sao đây cũng là một chuyện đoạt thanh danh, mà bản thân Mộc Chính Đức lại còn cho nhân mã của Ân Cửu Dạ được thuận tiện lớn nhất trên mọi phương diện, thậm chí là âm thầm tận lực trợ giúp Ân Cửu Dạ kiến tạo thanh danh.



Cho nên, hơn hai tháng Mộc Tịch Bắc ở phủ Lục hoàng tử, Ân Cửu Dạ cũng không phải nhàn rỗi vô sự, mà là một tay thao túng mấy thủ hạ, tính toán lộ tuyến cùng hành trình, thậm chí có khi xảy ra chuyện đột nhiên, sẽ còn đi suốt đêm, đến khi sự tình đã được giải quyết, mới quay trở về, quanh đi quẩn lại như vậy, thẳng đến hai tháng sau đó mấy đội ngũ mới một lần nữa tụ tập ở ngoài đế đô.



Cũng chính vì vậy, Đế đô mới có tràng diện như ngày hôm nay, đây là lòng người hướng đến thắng lợi, mà không chỉ là quan hệ ngoại giao với Đồng La thắng lợi, cho dù trong lúc đó An Nguyệt Hằng mấy lần nhúng tay mưu đồ phá hư thanh danh của Ân Cửu Dạ, nhưng cuối cùng lại bởi vì nhóm người mặt quỷ âm thầm nghiêm mật giám thị, nên kế hoạch lần lượt hóa thành bọt biển.



Cho nên, đây là một sự thắng lợi chưa từng có, Mộc Tịch Bắc biết, từ lúc hắn trở về, ở trong lòng của dân chúng Tây La, vô luận là đương kim Hoàng đế hay là An Nguyệt Hằng, e rằng đều phải tránh lui ba thước, đương nhiên, nhắc tới tiền chẩn tai là từ chỗ nào đến, đương nhiên là hai người Ngũ gia lần trước ra sức cắt thịt bỏ ra.



Ngũ gia khi không cống hiến không ít thứ, lại thành toàn thanh danh cho Ân Cửu Dạ và Mộc Chính Đức, làm sính lễ cho bọn họ, không thiếu được sẽ bị nội thương một thời gian.



Mộc Tịch Bắc thu hồi suy nghĩ, lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ở phía dưới, không khỏi híp hai mắt lại, nhẹ giọng nói:



" Mộc Tịch Hàm. Thật đúng là âm hồn không tan."



Mộc Tịch Hàm mặc một thân váy dài mạt ngực màu xanh nhạt, trước ngực xuyên chỉ bạc, đan chéo thành vạn đóa hoa đèn lồng, thanh lịch nhưng cũng xinh đẹp, phía sau đi theo hai nha hoàn y phục phấn hồng, ngược lại cũng đều xinh đẹp trong veo như nước.



Thanh Từ nhìn theo ánh mắt của Mộc Tịch Bắc, tự nhiên cũng thấy được Mộc Tịch Hàm ăn mặc tỉ mỉ, không khỏi bĩu môi, tiểu thư niệm tình chiếm dụng thân thể Mộc Tịch Bắc, nhân tiện cũng nghĩ đến vị tỷ tỷ Mộc Tịch Hàm này, thế nhưng người này sao lại không biết thời thế như vậy, nhất định cứ phải đoạt nam nhân với tiểu thư.



Tiếng thiết kỵ vang lên, Ân Cửu Dạ một thân trang phục màu tím thêu cự mãng cưỡi một con ngựa đỏ thẫm dẫn đầu đi đến, ánh nắng hắt vào trên người nam tử, giống như chiến thần khoác ánh nắng, nhìn xuống thiên hạ thương sinh, hai con ngươi đen nhánh yên lặng, tựa như nước đọng vạn năm, kích không dậy nổi một tia gợn sóng, lông mày cau lại tỏ rõ tính tình nam nhân này dường như rất khó gần, môi mỏng khẽ mím càng lộ rõ sự lãnh khốc cùng bạc tình trong lòng nam nhân này.



Phía sau nam tử đi theo không ít tướng lĩnh cưỡi ngựa, có uy phong lẫm liệt, có uy vũ mạnh mẽ, có văn nhược tinh tế, tuy nhiên trên mặt lại đều mang theo tươi cười tự hào ấm áp.



" Lục hoàng tử! Lục hoàng tử! Lục hoàng tử! "



Nhóm dân chúng sau một lát sợ sệt, liền bắt đầu vung tay hô to, người người cùng nhau ca tụng Ân Cửu Dạ, tự giác hò hét.



Khóe môi Mộc Tịch Bắc thản nhiên giương lên, ánh mắt quyến luyến mà ôn nhu dừng ở trên người nam tử kia, cho dù một trận có nhiều nguy hiểm, nhưng cuối cùng lại thắng lợi vẻ vang.



Mộc Tịch Hàm từ đầu đến cuối cũng nhìn chăm chú lên nam tử tựa như thiên thần kia, cặp mắt giống như vực sâu ấy sâu không thấy đáy, trong vô hình lại như vòng xoáy luôn hấp dẫn nàng đi vào.



Một đôi mắt của Mộc Tịch Hàm dính chặt ở trên người Ân Cửu Dạ, nhìn hắn trong lúc giơ tay nhấc chân đều thể hiện ra khí độ cao quý, Mộc Tịch Hàm rõ ràng cảm nhận được trái tim của mình đang kịch liệt nhảy lên.



Ân Cửu Dạ tựa hồ đã nhận ra ánh mắt ôn nhu của Mộc Tịch Bắc, chỉ cảm thấy trong đám người chỉ có ánh mắt ấy là thuộc về hắn, tâm ý tương thông ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử ở trên Bích Thủy Các, một thân váy dài mạt ngực màu vàng nhạt, áo khoác tơ vàng một tầng quấn quanh sa mỏng, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt ấm áp, lẳng lặng nhìn hắn.



Khóe miệng Ân Cửu Dạ không tự chủ được lộ ra một nụ cười tươi, trong mắt tràn đầy vẻ thỏa mãn, không ít nữ tử ở trong nháy mắt đều cảm thấy trái tim mình giống như ngừng đập, sau đó hận không thể vì yêu tinh tuyệt sắc chưa từng gặp này mà đi chết.



Người sâu sắc cũng đã nhìn theo ánh mắt Ân Cửu Dạ, phát giác nơi đó vậy mà có một nữ tử mềm mại mặt mày mỉm cười đang đứng, khiến cho người ta chỉ hận không thể nhanh nhanh giấu nàng đi, cho nàng mọi thứ tốt nhất trong thiên hạ này.



Mộc Tịch Hàm tự nhiên cũng phát hiện loại tình cảm vi diệu ngoại nhân khó mà dung nhập giữa hai người này, hai tay nắm thật chặt nắm đấm, thì ra trước kia Mộc Tịch Bắc chính là đang gạt nàng, còn nói cái gì không yêu hắn, nhưng giữa hai người rõ ràng chính là tình yêu ngọt ngào, thật sự là đáng hận!



Mộc Tịch Bắc một đường nhìn theo nam nhân suất lĩnh bộ hạ đến lúc mất hút khỏi tầm mắt, lúc này mới thu hồi tầm mắt, lại nhìn lại, phát hiện Mộc Tịch Hàm đã không ở đó nữa, cũng không biết đi đâu rồi.



" Tiểu thư, không đi phủ Lục hoàng tử sao?"



Thanh Từ mở miệng nói.



Mộc Tịch Bắc lại bất đắc dĩ mở miệng nói:



" Không đi, bây giờ hắn khải hoàn hồi triều, tự nhiên đã ngăn chặn một đầu An Nguyệt Hằng, sợ là không ít người sẽ đến đây thăm dò lấy lòng, bận bịu túi bụi. Hơn nữa đoạn đường này không thiếu được phải màn trời chiếu đất, cho nên để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt một chút."



Mà ở trong góc một gian trà lâu, giờ phút này bầu không khí lại chìm sâu trong sự quỷ dị lẫn áp lực.



An Nguyệt Hằng ngồi trước một cái bàn bất động thanh sắc, trên mặt bàn bày một bộ trà cụ tử sa thượng hạng, đầy đủ mọi thứ, hai bàn còn lại chính là gia chủ Ngũ gia cùng gia chủ Tề gia, còn Tề Tam công tử Tề Tuấn thì lại đứng ở sau lưng của gia chủ Tề gia.



An Nguyệt Hằng duỗi ra một đôi tay có mấy vết chai, khí tức yên tĩnh, không nói một lời, hết sức chăm chú pha chế nước trà, sau khi thuần thục trần lá trà qua nước sôi, rồi rót một ít vào trong ấm, khử hơi lạnh, sau đó dốc ra, sau đó khuấy trà, sau đó lại dùng nước lạnh tẩy qua hai ấm, lưu giữ hương trà.



Ba người khác ở trong phòng mặc dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng ai cũng không dám mở miệng thúc giục.



Sau khi một loạt động tác mây bay nước chảy kết thúc, An Nguyệt Hằng liên tiếp rót ra ba chén trà, một chén đầu tiên đẩy tới trước mặt gia chủ Tề gia, còn một chén thì đẩy tới trước mặt gia chủ Ngũ gia, nước trà sáng ngời trong suốt, tinh hoa bồng bềnh mặt chén, hơi nóng trong chén Bích Vân lượn lờ bay lên, thổi cũng thổi không tan. An Nguyệt Hằng nhẹ nhàng mở miệng nói:



" Hai vị nếm thử trà này xem hương vị như thế nào?"



Gia chủ Tề gia xuất thân võ tướng, nay lại là tướng môn thế gia, cho nên cũng không hiểu gì về đạo pha trà, chỉ thổi thổi nước trà, sau đó uống vào hơn phân nửa, mở miệng nói:



" Vương gia, Lục hoàng tử cùng lão hồ ly Mộc Chính Đức cả ngày không biết suy nghĩ cái gì, nhưng là thắng một đại cục, nếu cứ tiếp tục như thế, sợ là tình thế không ổn a!"



An Nguyệt Hằng không có trả lời, chỉ tiếp tục mở miệng hỏi gia chủ Ngũ gia:



" Ngũ quốc công cảm thấy trà này như thế nào?"



Gia chủ Ngũ gia cau mày mở miệng nói:



" Kỹ thuật pha trà của Vương gia quả nhiên không phải thường nhân có thể so sánh, trà này hương vị thuần chính, vừa vào miệng chỉ cảm thấy miệng đầy hương thơm ngát."
" Lại cho ngươi thêm một bộ đồ cưới, dù sao năm đó ngươi và Hoán Sa đều cùng nhau hầu hạ ta, nhiều năm rồi, không có công lao cũng cũng có khổ lao, huống chi, bây giờ Hoán Sa đã không còn ở đây, liền cũng chỉ còn lại ngươi, ta tự nhiên không thể bạc đãi ngươi đúng không?"



Chức Cẩm run rẩy gật gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới thủ đoạn của Mộc Tịch Bắc, trong lòng run lên, không cần suy nghĩ nhiều, liền làm ra lựa chọn:



" Tiểu thư... Đều nhờ tiểu thư làm chủ."



Nam nhân gọi là Ngưu Phúc Quý cũng hơi giương mắt nhìn hai người ngồi ở phía trên một chút, nam tử mặc áo đen kia dọa hắn suýt nữa tiểu ra quần, càng đừng nói chi đến mở miệng nói chuyện.



" Rất tốt, ta xưa nay liền biết ngươi là người thức thời, nếu không cũng sẽ không biến mất như Hoán Sa, vẫn còn ở đây, ngươi nói phải không? "



Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại.



Chức Cẩm mãnh mẽ gật đầu, giọt nước trên đầu rơi xuống đầy đất:



" Vâng vâng vâng. Nô tỳ nguyện đi theo tiểu thư làm tùy tùng, đến chết mới thôi."



Phấn môi của Mộc Tịch Bắc hơi giương lên, dường như rất hài lòng:



" Vậy ngươi hãy nói với ta một chút, Tứ tỷ tỷ kia của ta sai ngươi làm cái gì?"



Gánh nặng trong lòng Chức Cẩm liền được cởi bỏ, liền nói ra mọi chuyện:



" Hồi tiểu thư, Tứ tiểu thư sai nô tỳ giờ Thìn ba ngày sau đi Bách Thảo Đường mua mấy lượng Hương Gia Bì, nói là giờ đó Tình cô cô cũng sẽ đi lấy thuốc cho Lão thái phi, bảo nô tỳ nhất định phải làm cho bà ấy bắt gặp."



Mộc Tịch Bắc nhíu mày, Hương Gia Bì?



" Ngươi có biết Mộc Tịch Hàm tại sao muốn ngươi mua Hương Gia Bì không?"



Ân Cửu Dạ đứng dậy đi hậu đường, gọi người đi điều tra xem công hiệu của loại Hương Gia Bì này là gì.



" Nô tỳ cũng không biết cái này dùng để làm gì, có điều Tứ tiểu thư còn nói, đến lúc đó xảy ra chuyện, bảo nô tỳ nói thứ này là Ngũ tiểu thư ngài sai nô tỳ mua."



Chức Cẩm thật lòng mở miệng.



Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, sau khi ngẫm nghĩ một lát lại mở miệng nói:



" Ngươi từ giờ cứ làm như thường lệ đi, chỉ là đừng đi Bách Thảo Đường, đi một chỗ xa hơn một chút mua mấy lượng Hương Gia Bì, sau đó trở về làm bộ đụng phải Tình cô cô, đem thứ này giao cho Mộc Tịch Hàm."



Chức Cẩm gật gật đầu:



" Vâng, Ngũ tiểu thư. Nô tỳ nhất định làm thỏa đáng."



Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, không biết suy nghĩ cái gì, trầm mặc chỉ sau chốc lát, Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi tên hộ vệ gọi là Ngưu Phúc Quý:



" Ngươi gọi Ngưu Phúc Quý?"



" Vâng...Vâng... Nô tài gọi Ngưu Phúc Quý ạ. "



Hộ vệ kia mở miệng nói.



Mộc Tịch Bắc nhìn người này một chút, cảm thấy hắn ngược lại là một người thông minh, chỉ là thiếu đi vài phần quyết đoán, thế là mở miệng nói:



"Trong phủ có nô tài lấn thiện sợ ác nào không? Tốt nhất là nô tài có chút quyền thế lại háo sắc ấy?"



Ngưu Phúc Quý sững sốt, nhìn Chức Cẩm một cái, Chức Cẩm trừng mắt liếc hắn một cái, hắn xoa xoa trán cũng không biết là mồ hôi hay là nước mưa, mở miệng nói:



" Có... Có. Có một người."



" Ai? "



Nhãn tình Mộc Tịch Bắc sáng lên.



Trong lòng Ngưu Phúc Quý rất rối rắm, cái này nếu mà nói ra ngoài rất có thể sẽ đắc tội với người ta, nếu sau đó quay lại trả thù hắn thì biết làm sao cho phải.



" Ngươi cứ yên tâm, ta chỉ xin hắn giúp một việc, xong việc hắn được tiền thưởng, còn phải cám ơn ngươi. "



Thân mình Mộc Tịch Bắc dường như có chút mệt mỏi, hơi ngửa ra sau, dựa lưng vào trên ghế, nhàn nhạt mở miệng.



Ân Cửu Dạ thấy vậy, quay đầu nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã không còn sớm, không vui cau lại lông mày, con ngươi đen nhánh lại trực tiếp nhìn về phía Ngưu Phúc Quý.



Ngưu Phúc Quý run rẩy một cái, mở miệng nói:



" Là. Là Chu phó quản gia... Chu Cát Lợi. "



Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, Chu Cát Lợi? Lập tức mở miệng nói với Ngưu Phúc Quý:



" Biết rồi, ngươi lui xuống trước đi."



Ngưu Phúc Quý lại liếc nhìn Chức Cẩm một cái lúc này mới đi ra ngoài, Chức Cẩm cũng cao cấp lui ngay sau đó.



" Không sợ hắn nói ra? "



Ân Cửu Dạ ôm Mộc Tịch Bắc vào trong ngực, ngửi ngửi hương thơm trên tóc nàng.



Mộc Tịch Bắc cười nói:



" Có chàng toạ trấn ở đây, cho hắn mười lá gan cũng không dám."



Nam tử nhẹ nhàng cắn cắn vành tai tinh xảo của nữ tử, thanh âm khàn khàn mở miệng nói:



" Bắc Bắc."



Sắc mặt Mộc Tịch Bắc đỏ lên, nhẹ nhàng đáp lại:



" Ừ?"



Nam tử mở miệng lần nữa, lại hôn lên gáy ngọc tuyết trắng của Mộc Tịch Bắc, giọng nói bình tĩnh mở miệng nói:



" Khi nào thì lớn lên?"



------ Đề lời nói với người xa lạ ------



Đỡ trán... Ta vẫn phiền muộn... Bởi vì ta muốn lên bảng vé tháng. Dù là một ngày.... Ta chờ mong tháng sau được số một, nhóm thân yêu, cho ta sức mạnh của tình yêu đi ~╭(╯╰)╮