Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 98 : Đối chọi gay gắt

Ngày đăng: 00:42 19/04/20


Sáng sớm hôm sau, Mộc Tịch Bắc liền ầm ĩ nói là giường của mình ngủ không thoải mái, cả đêm đều ngủ không ngon giấc, thậm chí ngay cả điểm tâm cũng không ăn.



Mộc Chính Đức nghe xong vội vã chạy đến, nhìn vẻ mặt không hài lòng của Mộc Tịch Bắc, đang ngồi ở trước bàn, ngay cả cơm canh trên bàn cũng không hề động một ngụm, không khỏi nheo lại hai mắt, mở miệng nói:



" Ai chọc Bắc Bắc chúng ta tức giận vậy, thậm chí ngay cả cơm cũng không ăn. "



" Cũng không có ai, chỉ là gần đây lại cảm thấy cái giường này ngủ càng ngày càng không thoải mái, cả đêm buồn bực tựa như không thở nổi. "



Mộc Tịch Bắc có hơi bất mãn mở miệng, cánh môi phấn nộn có chút cong lên.



Mộc Chính Đức đi vào phòng trong nhìn giường của Mộc Tịch Bắc một chút, sau đó đưa tay nhấn nhấn, không khỏi nhíu mày, kỳ thật cái giường này cũng không tệ lắm, chỉ là như Mộc Tịch Bắc vừa nói, ngay cả Mộc Chính Đức đều cảm thấy cái giường này đúng là cực kỳ không thoải mái.



Xoay người đi đến gian ngoài mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:



" Quay đầu cha sai người lại đóng một cái giường khác cho con, hai ngày này trước hết bảo nha hoàn trải thêm mấy cái mền, chịu đựng một chút."



Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, mở miệng nói với Mộc Chính Đức:



" Để quản sự đến chỗ con một chuyến, con nói với hắn muốn hình dáng nào. "



Mộc Chính Đức sảng khoái gật đầu: " Được, quay đầu cha gọi Chu Cát Lợi tới, hắn làm việc thỏa đáng nhất, con có cần gì cứ phân phó hắn là được."



Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, lúc này mới chịu động đũa, Mộc Chính Đức bồi Mộc Tịch Bắc ăn xong đồ ăn sáng, lúc này mới rời đi.



Chỉ là ra đến cửa Minh Châu viện, Mộc Chính Đức liền đứng ở nơi đó, đưa lưng về phía Minh Châu viện, một tay sau lưng hơi nắm lại, hai mắt nhắm lại, ông mới đầu cũng thật sự cho là cái giường ấy không thoải mái, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không phải chuyện như vậy, đứa nhỏ Bắc Bắc này không biết lại muốn làm cái gì.



Chu Cát Lợi nhận được tin tức, không tới nửa canh giờ liền đến Minh Châu viện, thời gian đắn đo vừa vặn.



Giờ phút này, Mộc Tịch Bắc vẻ mặt lười biếng dựa lưng ở trên tháp, trên thân đắp cái chăn mỏng phù dung sắc cẩm tú, một tay chống cằm, một tay gác ở một bên, hơi rũ xuống.



" Tiểu thư, Chu phó tổng quản tới. " Bạch Lộ tiến đến thông báo.



Mộc Tịch Bắc nhẹ gật đầu: " Để hắn vào đi."



Bạch Lộ gật gật đầu, xoay người dẫn Chu Cát Lợi đi vào, Mộc Tịch Bắc hơi giương mắt, Chu Cát Lợi này là người có chút xấu xí, trong lúc giơ tay nhấc chân có vẻ nịnh nọt, nhưng cũng che giấu một cỗ ngoan lệ, Mộc Tịch Bắc chỉ nhìn một chút, liền biết Mộc Chính Đức tại sao lại dùng người này rồi.



Chu Cát Lợi mặc dù không phải người tốt lành gì, nhưng lại là người có chút tài năng, vẻ âm tàn trong đôi mắt kia cũng không phải ai cũng có thể có, lại thêm vẻ mặt nịnh nọt kia, vừa nhìn liền biết là người quen nhìn sắc mặt người khác, nhưng lại vô cùng có năng lực.



Loại người này, mặc dù bệnh vặt không ít, nhưng làm việc cũng rất đáng tin cậy.



" Thỉnh an Ngũ tiểu thư. " Chu Cát Lợi vừa tiến đến liền quỳ xuống, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn vấn an Mộc Tịch Bắc.



Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: " Không tệ, đứng lên đi."



Trong mắt Chu Cát Lợi không thấy một tia đắc ý, sau khi đứng lên vẫn cung kính khom người đứng ở trước mặt Mộc Tịch Bắc, chỉ là vẫn ngẫu nhiên cẩn thận giương mắt dò xét vẻ mặt của Mộc Tịch Bắc một chút.



" Nghe nói Chu phó tổng quản bản sự rất lớn. " Mộc Tịch Bắc đùa nghịch móng tay của mình mở miệng cười nói.



Trong lòng Chu Cát Lợi căng thẳng, liền biết thường thường chủ tử lấy loại giọng điệu này mở miệng thì thường không có chuyện gì tốt, lập tức vùi đầu thấp hơn mở miệng nói:



" Nô tài bản sự lại lớn, cũng đều là nô tài của chủ tử, huống hồ mặt mũi nô tài đều là chủ tử cho, không có chủ tử, nô tài liền ngay cả cái rắm cũng không phải."



Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, nhẹ giọng mở miệng nói: " Ngược lại là rất thức thời a."



Chu Cát Lợi không có mở miệng, nhưng một trái tim vẫn treo như cũ, khó trách Mộc Ngũ tiểu thư này lại được sủng ái, đây tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.



" Nghe nói Chu phó tổng quản hình như cưỡng đoạt không ít nha hoàn trong phủ này, không biết có chuyện này hay không? " Mộc Tịch Bắc cười mà như không cười nhìn Chu Cát Lợi.



" Có! " Chu Cát Lợi bịch một tiếng, lập tức liền quỳ trên mặt đất.



Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, Chu Cát Lợi này quả thật không phải nhân vật đơn giản, ngay cả cãi lại đều không cãi lại, lại cứ trực tiếp dứt khoát thừa nhận như vậy, ngược lại sẽ lập tức làm cho lửa giận của chủ tử hạ xuống thấp nhất, nếu như mình hôm nay muốn truy cứu hắn, sợ là thấy bộ dáng này của hắn, lửa giận cũng lập tức tiêu tan hơn phân nửa.



" Như thế nào, có hứng thú với nữ sắc? " Mộc Tịch Bắc nghiêng mặt, ngoẹo đầu đánh giá vẻ mặt của Chu Cát Lợi.



Chu Cát Lợi vẫn như cũ ngay thẳng thừa nhận: " Phải, đời này của nô tài chính là thích nhất món này."



Mộc Tịch Bắc nhẹ gật đầu, khó trách Chu Cát Lợi sẽ được Mộc Chính Đức coi trọng, người này mặc dù thích nữ sắc, vẻ mặt trong lúc đó cũng rất thích tranh đấu tàn nhẫn, nhưng hôm nay trong ánh mắt nhìn về phía mình không hề có một chút suy nghĩ không đứng đắn, rõ ràng là kẻ biết mình có mấy cân mấy lượng.



" Chu phó tổng quản, ta rất xem trọng ngươi. " Mộc Tịch Bắc đổi cái tư thế thoải mái hơn, mở miệng nói.



Tâm Chu Cát Lợi lúc này mới nới lỏng, mặc dù lúc trước hắn cũng cảm thấy Ngũ tiểu thư sẽ không làm gì hắn, nhưng mọi thứ luôn phải cẩn thận mà làm, nhớ lấy không thể chủ quan:


Mộc Tịch Hàm lại quay mặt chỗ khác, cười có chút dữ tợn: " Phải, là ta ghen tỵ với ngươi, thế nhưng những thứ đó ta đều có thể không so đo, chỉ là vì sao ngay cả trái tim của nam tử ta yêu cũng bị ngươi chiếm mất, ngươi không yêu hắn vì sao lại giữ lấy hắn không buông, vì sao ngươi đã có được hết thảy, nhưng ông trời vẫn để cho ngươi có được càng nhiều, vì sao ông trời bất công như vậy, ta rõ ràng yêu hắn như vậy, hắn lại ngay cả nhìn cũng không chịu liếc nhìn ta lấy một cái! "



Trên mặt Mộc Tịch Hàm chảy xuống hai hàng nước mắt óng ánh, cắn chặt đôi môi, cảm xúc hiếm khi kích động như vậy.



" Nói cho cùng, chẳng qua là tỷ tỷ cảm thấy ta đoạt nam nhân của ngươi, nhưng phải biết rằng, trước khi tỷ tỷ gặp được hắn, ta cũng đã ở cùng với hắn, tỷ tỷ ngươi cảm thấy ngươi có tư cách gì nói những lời này? " Giọng nói Mộc Tịch Bắc vẫn ôn hòa như cũ, ngoại trừ mấy phần lương bạc, ngược lại không có cảm xúc gì phập phồng.



Hai tay Mộc Tịch Hàm bóp chặt thành nắm đấm, mở miệng nói: " Nhưng rõ ràng ngươi không yêu hắn, ngươi không thương hắn! Mà ta yêu hắn. Ta thương hắn. Hắn vì sao cũng không chịu liếc nhìn ta một cái. "



Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi: " Bởi vì hắn yêu ta, coi như ta không yêu hắn, hắn cũng sẽ một mực làm bạn với ta. " Huống chi, hiện tại ta cũng yêu hắn.



Mộc Tịch Hàm sau khi nghe xong hai mắt muốn nứt, bên trong che kín màu đỏ và nước mắt, cả người dữ tợn đáng sợ.



" Tỷ tỷ vốn nên có một tương lai tốt, tỷ muội chúng ta cũng có thể vẫn tương thân tương ái, phụ thân đã chỉ hôn cho tỷ, người ta cũng là một người không tệ, Lão thái phi lại còn vì tỷ tỷ chuẩn bị một đống đồ cưới xa xỉ, nhưng tỷ tỷ vì sao nhất định phải hạ độc thủ với Lão thái phi chứ. " Mộc Tịch Bắc mang theo phân tiếc hận mang theo phân không hiểu mở miệng.



Mộc Tịch Hàm lại vừa khóc vừa cười:" Người không tệ? Một tên Nhị công tử phủ Đô úy liền xem như người không tệ? Ha ha... Bà ta dựa vào cái gì tự tiện làm chủ hôn sự của ta, căn bản không hỏi ta yêu thích, dựa vào cái gì tùy ý điều khiển nhân sinh của ta! "



Mộc Tịch Bắc lạnh lùng nhìn nữ tử xa lạ này, Mộc Tịch Hàm lại lần nữa mở miệng nói:



" Vì sao đồng dạng là thứ xuất tiểu thư, tại sao là một tiểu thư cùng một cha mẹ, nhưng ngươi lại có thể được hết thảy, mà ta lại không thể! Vì sao! Ngươi nói cho ta biết vì sao đi! "



Mộc Tịch Bắc lại giương lên khóe môi cười nói: " Bởi vì ngươi không xứng! Lão thái phi thực tình với ngươi như thế, ngươi vẫn còn hãm hại bà, ngươi làm sao xứng có được hết thảy?"



" Ha ha, ngươi không phải cũng lòng dạ ác độc như vậy sao, ta làm như vậy lại có cái gì không đúng?... Rõ ràng ta muốn không nhiều, nhưng vì sao lại không chiếm được. " Mộc Tịch Hàm mang theo vài phần bi thương mở miệng nói, nàng là trúng tà.



" Ta độc ác, nhưng ta đối xử với mọi người đều độc ác như nhau, ngay cả chính ta cũng như thế, mà ngươi không phải độc ác, ngươi chẳng qua là phát rồ thôi. Ngươi vì trốn tránh hôn sự này không tiếc đổi Ngũ Gia Bì thành Hương Gia Bì có độc nhưng cũng cực kì tương tự, hạ độc hại Lão thái phi, chỉ cần Lão thái phi chết, ngươi ta đều phải giữ đạo hiếu ba năm, ngươi liền không cần gả cho người không muốn gả! " Mộc Tịch Bắc lạnh giọng mở miệng.



Mộc Tịch Hàm lại hình như nổi điên cười nói: " Phải, cái này chỉ là một mục đích, có điều ta cũng không muốn tiện nghi ngươi, không bao lâu, Mộc Chính Đức liền sẽ truy xét đến trên người của ngươi, ngươi chính là người hạ độc, đến lúc đó, ngươi cũng sẽ mất tất cả!"



" Ngươi thật đúng là tỷ tỷ tốt của ta, vậy mà hãm hại ta! Nhưng mà, ngươi cho rằng phụ thân có tin hay không?" Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần lương bạc mở miệng nói.



" Mộc Tịch Bắc, ngươi không khỏi quá ngây thơ rồi, ngươi cho rằng Mộc Chính Đức thật sự sẽ không tin sao? Phải biết rằng, khoảng thời gian trước Lão thái phi trách phạt ngươi, khiến Ngũ tiểu thư tôn quý ngươi bị mất mặt mũi, cho nên ngươi ghi hận trong lòng, muốn trả thù, chẳng lẽ không hợp lý sao? " Mộc Tịch Hàm càn rỡ mà cười.



Mộc Tịch Bắc lại lắc đầu nói: " Ta nào có vụng về như vậy? Ngươi cho rằng Mộc Chính Đức sẽ cho rằng ta lại bởi vì loại lý do này mà hãm hại Lão thái phi? Sợ là quá buồn cười rồi. "



Mộc Tịch Hàm cũng không nóng vội, đưa tay lau nước mắt trên mặt một cái, lại cười nói: " Ngươi sai rồi, đây chỉ là một lý do nhìn như hợp lý, tâm tư Mộc Chính Đức hay thay đổi, phức tạp khó dò, từ trước đến nay suy nghĩ sâu xa, lại luôn xem ngươi như nữ tử tâm tư quỷ dị, giỏi về đùa bỡn quyền mưu, đương nhiên sẽ không nghĩ đơn giản như vậy."



Mộc Tịch Bắc nhíu mày, điểm ấy nàng thật sự là không nghĩ tới, như vậy Mộc Tịch Hàm hãm hại mình gia hại Lão thái phi, lý do khiến Mộc Chính Đức chân chính tin tưởng là gì đây?



Nhìn thấy Mộc Tịch Bắc nhăn lại lông mày, Mộc Tịch Hàm có mấy vài phần đắc ý, mở miệng nói: " Ngươi có biết hôm đó chúng ta ở ngoài cửa phòng Lão thái phi, nghe thấy những lời kia không? "



Lông mày Mộc Tịch Bắc cũng không giãn ra, chuyển động chén trà trong tay, nghĩ tới, hôm đó, nàng rốt cục phát hiện thì ra Mộc Chính Đức biết được rất nhiều, thậm chí rõ ràng đã mò ra dã tâm của mình, nghĩ tới đây, Mộc Tịch Bắc bừng tỉnh đại ngộ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mộc Tịch Hàm.



" Ha ha. Không tệ, chính là dã tâm của ngươi, Mộc Chính Đức biết ngươi muốn thiên hạ, mà lần này ông ta đi ra ngoài lại là đi Bắc Yên, ý đồ để Phó gia trợ giúp Tướng phủ, mà Bắc Yên Vương lại là một nam nhân yêu Lão thái phi hơn hai mươi năm, nếu như lần này Lão thái phi chết đi, như vậy Bắc Yên Vương chắc chắn sẽ dẫn binh trở về, đây chính là cơ hội mà ngươi muốn, mà vô luận là ngươi hay là Mộc Chính Đức, Bắc Yên Vương đều sẽ bảo hộ chu toàn, giúp ngươi đoạt được thiên hạ này! Mấy chục vạn binh quyền, lý do này còn chưa đủ để cho nữ nhân một lòng tham mộ quyền thế như ngươi, giết lão thái phi sao! " Mộc Tịch Hàm một bộ dạng đương nhiên.



Mộc Tịch Bắc không thể không nói, Mộc Tịch Hàm thật đúng là vô khổng bất nhập ( chỗ nào cũng nhúng tay vào), đầu tiên là thiết kế dùng canh tránh thai để cho mình bị Lão thái phi xử phạt, công khai vì hãm hại mình mà tìm được một lý do thích hợp gia hại Lão thái phi, dù sao đây quả thật là có mấy phần phù hợp với tính tình ngoan độc lại có thù tất báo của mình. Mà Mộc Tịch Hàm lại vì để cho Mộc Chính Đức tin tưởng mình sát hại Lão thái phi, còn tìm được một cái lý do ngay cả chính nàng đều rất khó để không tin, chỉ cần đến lúc đó thêm chút hướng dẫn, Mộc Chính Đức đã nhìn quen mình đùa bỡn thủ đoạn, cũng không thiếu được là phải tin tưởng!



" Hoá ra mãi cho đến giờ đều là ta coi thường tỷ tỷ, nghĩ không ra tỷ tỷ suy nghĩ vậy mà chu toàn như thế, thật sự là làm khó tỷ tỷ ngày thường không ra tiếng vang, tâm tư tỷ tỷ ngay cả ta cũng so ra kém. " Mộc Tịch Bắc cảm thán nói.



Tâm tư Mộc Tịch Hàm xác thực kín đáo, phải biết rằng, lúc ấy hai người ở ngoài cửa trong lúc vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Lão thái phi và Mộc Chính Đức, một màn này thế nhưng bị Tình cô cô nhìn thấy, nếu Lão thái phi thật sự chết đi, Mộc Chính Đức tất nhiên sẽ đem chuyện gần đây lật hết ra, mà Tình cô cô cũng tất nhiên sẽ vì chủ tử nhà mình mà đem mọi chuyện hồi tưởng lại.



Chỉ cần chuyện này một khi được báo cho Mộc Chính Đức, sợ là ông khó lòng mà không nghĩ đến trên người Mộc Tịch Bắc, lại như Mộc Tịch Hàm nói tới, rất khó để không cho rằng Mộc Tịch Bắc không phải là vì binh quyền, không tiếc độc hại Lão thái phi, dù sao thủ đoạn làm việc trước giờ của nàng đều đã như vậy, ngoan độc đến cực điểm.



Ánh mắt Mộc Tịch Bắc có chút trầm, cho dù Mộc Tịch Hàm thiết kế Chức Cẩm chỉ chứng mình không thành công, nhưng chỉ một chỗ này cũng tuyệt đối sẽ khiến cho Mộc Chính Đức sinh lòng ngăn cách với mình, sợ là sau này làm cái gì cũng sẽ bị áp chế, nếu như Mộc Tịch Hàm lại âm thầm thiết kế mấy lần nữa, làm Mộc Chính Đức nổi lên lòng nghi ngờ, cho dù không đủ chứng cứ, cuối cùng nghi lâu cũng sẽ trở thành sự thật.



" Mộc Tịch Bắc, chớ có trách ta không để ý tình nghĩa tỷ muội, muốn trách chỉ có thể trách bản thân ngươi, ai bảo ngươi có được nhiều thứ như vậy vẫn không vừa lòng, ngươi cao ngạo giống như Khổng Tước, tùy ý khoe khoang hạnh phúc của ngươi, ngươi chiếm được sự sủng ái của Lục hoàng tử không nói, vẫn còn dây dưa không rõ với cả Nhiếp Chính vương và Bắc Bang Tam hoàng tử, là ngươi không xứng có được! " Mộc Tịch Hàm gào thét.



Ngoài cửa sổ gió thu gào thét, dường như đang phối hợp với tâm tình kích động của Mộc Tịch Hàm, bắt đầu kêu rên gào thét, có khi còn nặng nề đánh vào cửa sổ.



" Ha ha, ta quả thật không xứng, chỉ có ngươi mới xứng, ngươi lấy danh nghĩa tình yêu, lại không ngừng thương tổn, ngươi thương tổn Lão thái phi vẫn luôn xem ngươi như nữ nhi, thương tổn muội muội vẫn luôn xem ngươi như tỷ tỷ, nếu như một ngày nào đó, ngươi thật sự cùng Lục hoàng tử ở bên nhau, ngươi cũng chỉ sẽ không ngừng bị sự ghen tỵ này che mờ đôi mắt, không ngừng thương tổn, biến thành một nữ nhân đáng thương cả ngày sống ở bên trong ghen tỵ! Ngươi như vậy, lại có tư cách gì được người yêu? " Mộc Tịch Bắc cười lạnh hỏi ngược lại, giống như đã nhìn thấy tương lai của Mộc Tịch Hàm.



Nhưng Mộc Tịch Hàm vẫn như cũ chấp mê bất ngộ: " Chỉ có ta mới nguyện ý vì hắn làm mọi chuyện, ta thậm chí nguyện ý vì hắn đi chết, tất cả những người cản trở đường ta đều phải chết!"



Mộc Tịch Bắc cười nhìn nữ tử như muốn nổi điên trước mắt, ghen tỵ che đậy lòng nàng, mà cái gọi là tình yêu lại là vẫn quấn nàng ta vào trong đó, khó mà tự kềm chế.



Mộc Tịch Hàm lấy lại tinh thần, nhìn Mộc Tịch Hàm càn rỡ cười nói: " Hương Gia Bì kia ta hạ khoảng chừng một lạng, ta lật qua sách y thuật, sợ là Lão thái phi sống không quá hôm nay! Cho nên, những ngày an nhàn của ngươi cũng đã đến lúc kết thúc! Ta ngược lại rất muốn nhìn, chờ ngươi hai bàn tay trắng, thân bại danh liệt, Lục hoàng tử còn sẽ thích ngươi hay không! "



Mộc Tịch Bắc chỉ cười tủm tỉm nhìn nàng ta, cũng không nói chuyện, cửa phòng lại bị đẩy ra, truyền đến giọng nói xen lẫn tức giận, mang theo vài phần run rẩy cùng không dám tin. " Uổng ta thực tình đối tốt với ngươi, ngươi lại phải muốn hại ta, ta thật đúng là dưỡng một con sói! Ha ha, tốt, thật sự là tốt!"



------ Đề lời nói với người xa lạ ------



Ừm, tạ ơn vé vé hoa hoa và kim cương của các bảo bối, ta rất cảm động ~ ma ma đát