Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 103 : Kỳ khai đắc thắng
Ngày đăng: 00:42 19/04/20
Ánh mắt của Hoàng đế cũng giống đám người đều dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, Lương phi vừa sinh hạ Lân nhi liền chết, điều này thật sự làm cho Hoàng đế cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng nếu nói Mộc Tịch Bắc hạ độc hại chết Lương phi, Hoàng đế lại cảm thấy có phải Mộc phủ quá ngu xuẩn hay không, dù sao ai cũng nhìn thấy canh ô cốt kê này đến từ đâu, xuất từ tay ai, nếu như Lương phi cứ như vậy trúng độc mà chết, đầu mâu thứ nhất chỉ hướng chính là Mộc Tịch Bắc, nàng ta sẽ làm chuyện ngu xuẩn như vậy sao?
Hoàng đế nhíu lại lông mày, sắc mặt chần chừ, trong lòng không khỏi hoài nghi liệu đây có phải có người đang châm ngòi quan hệ giữa ông và Tướng phủ hay không, dù sao Lương phi cứ thế chết ở trước mắt bao nhiêu người, nếu như bản thân làm Hoàng đế mà không thể cho ra một công đạo, sợ là kẻ dưới khó phục tùng, không chỉ bị vô số người chế nhạo, còn có thể làm hai nhà bất hoà.
Nhưng bây giờ đầu mâu chỉ thẳng Mộc Tịch Bắc, nếu như ông thật sự bắt Mộc Tịch Bắc, đẩy làm hung thủ, khó đảm bảo Mộc Chính Đức sẽ không vì vậy mà sinh lòng ngăn cách với ông, đối với tình thế vừa mới chuyển biến hiện giờ thật sự là không có nửa điểm ưu việt.
Ánh mắt Hoàng đế dừng ở trên người Mộc Chính Đức, thầm nghĩ tạm thời xem trước xem Mộc Chính Đức phản ứng như thế nào, Thừa tướng này là một con cáo già, sẽ không tự dưng để cho người ta chụp oan ức ở trên người nhà mình, nghĩ đến đây, tâm tình Hoàng đế có chút chuyển biến tốt đẹp.
" Mộc Tịch Bắc, chuyện này ngươi nói thế nào? " Hoàng đế mở miệng hỏi Mộc Tịch Bắc.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt tập trung ở trên người Mộc Tịch Bắc, đã thấy nữ tử một thân phương hoa, không hề thấy bối rối, lạnh nhạt mở miệng nói: " Hồi bẩm Bệ hạ, canh ô cốt kê này thần nữ hầm cả một nồi, nhỏ lửa cẩn thận nấu, lúc thần nữ múc canh gà, còn từng thử một chút, cũng không có gì khác thường, có thể mang canh còn thừa tới cho thái y kiểm nghiệm."
Tiếng nói của Mộc Tịch Bắc vừa dứt, liền có một đại thần đứng dậy mở miệng nói: " Những lời ngươi đó căn bản không thể trở thành chứng cứ, ai biết có phải là ngươi hạ độc ở trong chén trước, sau đó mới dâng lên cho Lương phi nương nương hay không."
Mộc Chính Đức quay đầu đem người này ghi nhớ ở trong lòng, hé ra một khuôn mặt tươi cười mở miệng nói: " Ý của Vương đại nhân là Tướng phủ chúng ta cố ý muốn hạ độc Lương phi nương nương?"
Nam nhân được gọi là Vương đại nhân bị Mộc Chính Đức quét mắt, có chút chột dạ cúi đầu xuống, rụt cổ một cái lui về sau vài bước, tuyệt đối không thể bị lão hồ ly Mộc Chính Đức này để mắt tới, nếu không về sau mình sợ là sẽ không còn ngày lành tháng tốt nữa.
" Thừa tướng đại nhân, ngươi đây là ngang nhiên bao che lấy quyền đè người, Vương đại nhân chẳng qua là đưa ra suy đoán và nghi vấn của bản thân thôi, sao ngươi có thể uy hiếp Vương đại nhân như vậy. " Lại một quan viên đứng ra chỉ trích Mộc Chính Đức, dường như không ít người đều ở một bên chờ bắt được nhược điểm của Mộc Chính Đức.
Tôn Kính nho đứng ra biện hộ thay Mộc Chính Đức: " Hoàng đại nhân lời ấy sai rồi, Thừa tướng đại nhân khi nào thì mở miệng uy hiếp Vương đại nhân, chẳng qua là muốn khẳng định suy đoán của Vương đại nhân thôi, có câu nào hoặc là chữ nào là đang uy hiếp? Còn xin Hoàng đại nhân chỉ ra cho."
Nam nhân gọi là Hoàng đại nhân trong lúc nhất thời có chút không nói nên lời, là hắn chờ quá sốt ruột, thật sự rất muốn bắt được nhược điểm của Mộc Chính Đức, nhưng không ngờ lại bại lộ trước thời gian, Hoàng đại nhân lại mở miệng: " Thừa tướng đại nhân mặc dù chưa từng mở miệng uy hiếp, nhưng ánh mắt vừa mới nhìn về phía Vương đại nhân rõ ràng mang theo ý cảnh cáo uy hiếp, mà Vương đại nhân cũng vì bị Thừa tướng uy hiếp nên không thể không lui về sau hai bước."
Người phái Mộc Chính Đức còn muốn mở miệng, nhưng nhìn thấy Mộc Chính Đức đứng ở chính giữa,lúc này liền tự giác không mở miệng, mấy tên lâu la này nếu có thể vặn ngã Mộc Chính Đức, chẳng phải là thành thiên đại chê cười.
Hai mắt Mộc Chính Đức hơi nheo lại, mang theo ý cười, cũng không để ý tới Hoàng đại nhân, mà là mở miệng nói với Vương đại nhân lên tiếng trước nhất: " Vương đại nhân, chẳng lẽ vừa rồi ngài bị Bản tướng dọa lui về phía sau hai bước sao?"
Lời này vừa ra, sắc mặt không ít người ít nhiều có chút khó coi, mấy kẻ làm quan pha trò, tên nào không phải ưa sĩ diện, để Vương đại nhân thừa nhận hắn chỉ bởi vì một ánh mắt của Mộc Chính Đức mà bị dọa lui về sau hai bước, đây không phải đang đánh vào mặt của hắn sao?
Nếu như thật sự thừa nhận, sợ là về sau những vây cánh gian nịnh của Mộc Chính Đức còn không phải ai ai cũng đều cưỡi đến trên cổ của hắn, mà người của phái mình cũng bởi vì hắn làm mất mặt mũi của cả nhóm mà mắt lạnh đối đãi hắn, cho nên Vương đại nhân vô luận là vì mặt mũi hay là lớp vải lót, đều không thể thừa nhận.
Lập tức mở miệng phản bác: " Mộc tướng nói gì vậy, ngài lại không có ba đầu sáu tay, sao bản quan có thể bị ngươi dọa liên tiếp lui về phía sau chứ."
Lời này vừa ra liền gãi đúng chỗ ngứa, Mộc Chính Đức xoay mặt mở miệng nói với Hoàng đại nhân: " Hoàng đại nhân, không nói trước ta vừa mới hỏi thăm Vương đại nhân từ đầu đến cuối đều là khuôn mặt tươi cười, ôn nhu mở miệng, nhưng ngươi lại bịa đặt ra chuyện Vương đại nhân liên tiếp lui về phía sau, rốt cuộc có rắp tâm gì, thiên tử ở ngay trước mặt, mà ngươi còn càn rỡ, vu hãm Bản tướng như vậy, nếu là nói ở sau lưng, ngươi rốt cuộc đã hãm hại bao nhiêu trung lương, bịa đặt ra bao nhiêu lời nói dối, ngươi rốt cuộc rắp tâm ở đâu!"
Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối lẳng lặng nhìn một màn này, trong lòng không khỏi âm thầm khen tuyệt, trực tiếp hô rất đẹp, trên quan trường, việc tối kỵ nhất là bị người bắt được nhược điểm, cho dù là chút dấu vết để lại, mà dấu vết này mặc dù cũng không trọng yếu, nhưng trong quan trường không thiếu nhất chính là người có thể mượn đề tài để nói chuyện của mình, một chuyện nhỏ, thường thường sẽ bị liên lụy thành từng kiện đại sự nghe rợn cả người, cũng tỷ như hiện tại, rõ ràng chỉ là chuyện hai câu nói, lại là bị Mộc Chính Đức kéo thành loại đại sự lừa gạt Thánh thượng.
Ngắn ngủi dăm ba câu, cơ bản có thể thấy được thực lực của một người, cũng có thể cải biến mệnh đồ của một người.
Hoàng đế tất nhiên sẽ thuận nước đẩy thuyền, bởi vì đa số người đối địch với phái Tướng phủ cũng là đối địch với Hoàng tộc, Hoàng đế ước gì Mộc Chính Đức bắt được nhược điểm của bọn hắn, kéo từng người bọn hắn xuống ngựa.
" Lớn mật Hoàng Thắng, dám lừa gạt Trẫm! " Hoàng đế tức giận, kì thực trong lòng rất thống khoái, chuyện của Lương phi tám phần là người của An Nguyệt Hằng giở trò quỷ, mình chết một Lương phi, bây giờ cuộc chiến này vừa mới bắt đầu đánh, liền cắt đi một Hoàng Thắng có chức quan không thấp, ít nhiều làm cho tâm lý Hoàng đế có chút thăng bằng.
Mộc Chính Đức cũng chính là nắm được kiểu tâm lý này của Hoàng đế, đầu tiên là tìm cho Hoàng đế một lý do để hả giận, làm cho tâm ông ta được cân bằng, không đến mức giận chó đánh mèo, sau đó lại nghĩ biện pháp giải quyết chuyện sau đó.
Triệu Vu Giang cùng vây cánh phái Mộc Chính Đức đứng ở một bên, trên mặt mang chút ý cười, Mộc Chính Đức là người không dễ trêu chọc đến cỡ nào, bọn hắn đều đã được lĩnh giáo qua, nếu tên nào dám xông lên phía trước, không chết cũng tàn phế.
" Vi thần oan uổng vi thần oan uổng a Bệ hạ! " Toàn thân Hoàng đại nhân lập tức toát mồ hôi lạnh, bối rối quỳ trên mặt đất.
" Hừ! Oan uổng? Vừa rồi Vương đại nhân rõ ràng đã phủ nhận hắn bị Thừa tướng uy hiếp, dọa lui về phía sau, vậy ngươi vì sao lại tung tin đồn nhảm, lừa gạt Trẫm như thế, cổ ngữ có nói, việc nhỏ xem thực hư, ngươi còn có gì mà oan uổng!"
" Vi thần. Vi thần..."
" Người tới, kéo hắn xuống sung quân Sung Châu!"
" Bệ hạ tha mạng Bệ hạ tha mạng, vi thần thật sự oan uổng a... Bệ hạ..."
Mộc Tịch Bắc cũng không cho cung tỳ cơ hội thở dốc, tiếp tục nói: " Chuyện cho tới bây giờ, ngươi không thừa nhận cũng không được, chỉ cần lấy vài sợi tóc trên đầu ngươi, so sánh với nhau, thì sẽ biết sợi tóc được tẩm độc này có phải là ngươi có ý cắt ngắn thành như vậy hay không. "
Cung tỳ kia chỉ ánh mắt âm trầm nhìn Mộc Tịch Bắc, cuối cùng lại cắn răng một cái, cắn nát thuốc độc trên răng, uống thuốc độc tự sát.
Trên sân trong lúc nhất thời không có lên tiếng, không thể tưởng được vậy mà thật sự là do cung tỳ này gây nên, giá họa cho Mộc Tịch Bắc, chỉ là không biết người đứng phía sau cung tỳ này là ai, mà lại muốn ra tay đối phó Tướng phủ.
Hoàng đế phất phất tay, đầy mặt bi thống, liền có người kéo thi thể của nàng xuống, tiện đang mở miệng nói: " Không thể tưởng được việc này đúng là cung tỳ này gây nên, quả thật là lòng người khó lường, ngược lại đáng tiếc Lương phi, là Trẫm hại nàng a, nếu không phải Trẫm, nàng cũng sẽ không trúng độc mà chết!"
Lúc này Ân Cửu Dạ gật gật đầu với một tâm phúc, người kia liền tiến lên trước mở miệng nói: " Khởi bẩm Bệ hạ, vi thần cho rằng, cung nữ này đã đi theo bên người Lương phi nhiều năm, Lương phi vẫn luôn đối xử với nàng ta không tệ, nhưng nàng ta lại có thể tàn nhẫn hạ độc Lương phi, sợ là có người ở sau lưng sai sử, nhất định phải lật xem danh sách trong cung, điều tra thêm từ chỗ của cung tỳ này, nhìn xem sau lưng nàng ta phải chăng còn có thêm người nào muốn hại Lương phi nương nương nữa không? "
Hoàng đế suy tư một lát liền gật đầu, lời nói này rất có lý, có điều nhìn ý tứ của người này, dường như có thể bắt được chút nhược điểm, Hoàng đế không phải không nghĩ tới phải xét xử kẻ sau màn, chỉ là người này nói rõ là vì nhằm vào Tướng phủ mà đến, địa vị tất nhiên là thâm căn cố đế, Hoàng đế lo lắng cho mình khó mà rung chuyển, ngược lại làm mất mặt mũi, mới nghĩ đến bỏ qua việc này, nhưng không ngờ vẫn có người lôi ra.
Hoàng đế gật đầu xem như cho phép, mở miệng nói với thái giám bên cạnh: " Đi, điều tra bối cảnh của cung tỳ này xem, phải chăng có manh mối gì không, trước khi vào cung đã từng tiếp xúc với ai, sau khi vào cung lại tiếp xúc qua người nào, phải chăng có cái gì không bình thường không."
Sắc mặt Tề Tuấn rất khó coi, chén rượu đặt ở bên miệng nhưng không uống xong một ngụm, trong lòng thì đang tính toán, bối cảnh của cung tỳ này rất sạch sẽ, có thể nói là một con cờ Tề gia an bài trong cung cho Tề phi, cũng là một tử sĩ, Tề gia bao che khuyết điểm, mấy huynh muội tình cảm rất tốt, cho nên tất nhiên phải cân nhắc vì tiền đồ của tỷ tỷ mình, không thể để cho tỷ ấy ở trong cung bị người ta khi dễ được.
Chỉ là bây giờ đại thần kia lại đưa ra vấn đề này, không thiếu được bối cảnh của cung tỳ này đã bị người giở trò, mà căn cứ tình huống bây giờ, đầu mâu nhất định chỉ hướng Tề gia.
Tề Tuấn nhăn nhăn lông mày có chút thanh tú, ánh mắt đảo qua trên người Mộc Chính Đức và Mộc Tịch Bắc, hai cha con Mộc gia thật đúng là vô khổng bất nhập a.
Không bao lâu, quan viên phụ trách danh sách trong cung đã trở về, từ bên ngoài đi vào trong, bước qua thi thể của cung tỳ nằm trên mặt đất, trên tay cầm một cuốn sổ rất dày, hai tay dâng lên trước mặt Hoàng đế.
Hoàng đế cẩn thận lật xem, phía trên rõ ràng ghi lại thân thế của cung tỳ này, ngược lại là tiểu thư thế gia nghèo túng, trong nhà cũng không còn ải, một nữ tử ở trong bao nhiêu hung hiểm, liền muốn vào cung sống yên ổn sống qua ngày.
" Đây là người Lương Châu? " Hoàng đế nhàn nhạt mở miệng.
Quan viên kia liền đáp: " Chính là người Lương Châu, nghe nói năm đó Lương Châu bị lũ lụt, cung tỳ này suýt nữa mất mạng, về sau đại nạn không chết, lại bị bệnh nặng, có điều cũng may cung tỳ này vận khí tốt, được người cứu giúp, cuối cùng lại may mắn sống tiếp được, lúc này mới vào cung làm tỳ nữ. "
Hoàng đế vừa nhìn vừa gật đầu, những lời quan viên này nói trên sổ đều có ghi, bình thường cung nữ vào cung trước đó đều sẽ cẩn thận hỏi thăm quê quán và nguyên do tiến cung, cho nên trên sổ mới có thể ghi chép tất cả những điều này.
Mà lúc này, một người chỉ vào người cung nữ kia hoảng sợ nói: " Nhìn xem! Đó là cái gì?"
Mọi người nhìn theo hướng của người kia chỉ tay, chỉ thấy bên hông cung tỳ buộc một cái túi thơm màu đỏ, chỉ có điều tương đối làm người khác chú ý chính là hoa văn thêu trên túi thơm kia, không phải mấy kiểu hoa cỏ nữ tử quen dùng, hoặc là hồ điệp bay múa gì đó, mà là một con phi ưng kim sắc, cũng có chút giống đồ vật của nam tử dùng.
Ánh mắt Hoàng đế cũng rơi vào trên cái túi thơm bên hông nữ tử, thái giám rất có ánh mắt nhặt túi thơm lên, hai tay dâng đến trước mặt Hoàng đế.
Hoàng đế tiếp nhận túi thơm, cẩn thận xem xét, con phi ưng kim sắc vậy mà đều dùng kim tuyến may, vô cùng trân quý, ngược lại không thể tưởng tượng ra sẽ đeo ở trên người một cung tỳ, mà quan trọng hơn là, Kim Ưng này, không phải hình vẽ bình thường, mà chính là dấu hiệu trên chiến kỳ của quân đội chiến đấu Tề gia, cũng có thể nói là dấu hiệu độc nhất vô nhị của Tề gia.
Tề phi ngồi ở bên người Hoàng đế, cũng nhìn thấy con Kim Ưng kia, không khỏi nhíu mày, cùng huynh đệ nhà mình liếc nhau một cái.
Hoàng đế thấy Tề phi nghiêng đầu dò xét, liền đưa túi thơm trên tay cho Tề phi, mở miệng nói: " Kim Ưng này có phải là dấu hiệu của Tề gia các ngươi không, ngươi nhìn một cái thứ này có phải là của ngươi hay không, dù sao nam nhi cũng không thường dùng túi thơm, mà kim tuyến này lại rất trân quý, cũng không phải của cung tỳ này, Trẫm nhìn sao lại giống đồ vật của ngươi như vậy? Hử? Ái phi..."
Tề phi lập tức quỳ xuống, lại không quên tiếp nhận túi thơm trong tay Hoàng đế cẩn thận kiểm tra, cái này quả thật là Kim Ưng Tề gia, thậm chí là xuất từ tay của sư phụ Tề gia, bởi vì sợ người dùng linh tinh, Tề gia sở dụng chính là thêu hai mặt hiếm thấy, lại dùng kim tuyến cực kì trân quý may, mà con mắt của ưng lại là một viên Hắc Diệu Thạch, cực kì khó tìm.
Tề phi khẩn cấp lật ra toàn bộ túi thơm, dường như muốn nhìn xem đây có phải là thêu hai mặt hay không, nhưng là kết quả vẫn là khẳng định, túi thơm này hoàn toàn xuất từ tay Tề gia, nếu Tề phi không chứng minh được trong sạch của mình, tội danh này cơ hồ có thể ngồi vững đến trên đầu nàng, cho nên tâm lý trong lúc nhất thời có chút bối rối.
Hoàng đế nhìn Tề phi một chút, mở miệng yếu ớt nói: " Nếu như trẫm không có ngửi sai, mùi hương trên người Tề phi ngược lại ăn khớp với mùi hương trong cái túi thơm này, nếu như Tề phi ngươi không có liên quan với cung tỳ này, cung tỳ này sao lại biết rõ sở thích của ái phi, cầm túi thơm của ái phi đâu?"
" Bệ hạ minh giám, dấu hiệu Kim Ưng này đối với Tề gia mà nói là cực kì tôn quý, xưa nay sẽ không tuỳ tiện tặng cho người bên ngoài, huống chi là một cung tỳ nho nhỏ? Cái này thật sự là oan uổng a! " Tề phi ngôn từ khẩn thiết, dường như có chút kích động.
Ánh mắt Hoàng đế đen tối không rõ, dường như đang suy nghĩ chuyện lần này có thể khiến Tề gia hao tổn bao nhiêu, Mộc Chính Đức thì cũng học dáng vẻ của đại thần trước đó, mở miệng nói: " Khởi bẩm bệ hạ, nếu trước đó không ít đại thần đều nhao nhao suy đoán, hạ thần cũng cả gan suy đoán một phen, cung tỳ này đến từ Lương Châu, mà năm đó phát sinh tai họa hồng thuỷ, chính là Tề gia dẫn người đi chẩn tai, khả năng cung tỳ này vào lúc đó đã được Tề gia cứu, cho nên liền thành tâm phúc của Tề gia, cho nên liền được sắp xếp cắm vào trong cung."
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
A thảo... Đối tượng ta tức giận, tức giận rất lâu, gần đây đều lãnh đạm... Hắn nói mỗi ngày ta phải nói chuyện với hắn, ngoại trừ ta phải gõ chữ, chính là quấn lấy ta, hoặc là dẫn ta đi ăn cơm... Hắn nói hắn đã thành thói quen, cho nên không thèm để ý ta chửi mắng... Dựa dựa dựa vào
Ta ưu thương a, các ngươi mau tới dỗ dành ta đi, an ủi tâm linh bị thương của ta một chút đi...