Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 104 : Rắp tâm bất lương

Ngày đăng: 00:42 19/04/20


Gia chủ Tề gia lập tức mở miệng nói với Mộc Chính Đức: " Thừa tướng đại nhân, lời này cũng không thể nói lung tung, không có bằng chứng thì Tề gia quyết sẽ không nhận nỗi oan ức này!"



Mộc Chính Đức cười nói: Tề đại nhân gấp cái gì, trước đó có nhiều đại thần nhao nhao suy đoán như vậy, Bản tướng chẳng qua là học tập bọn họ một chút, suy đoán một phen thôi, bây giờ Thánh thượng còn chưa đưa ra kết luận, Tề đại nhân thật sự là kinh hoảng tức giận không có lý do a."



Ý của Mộc Chính Đức chính là trước đó thời điểm nhà ta xảy ra chuyện nhiều người đến phỏng đoán ta như vậy, chụp bô ỉa đến trên phủ Thừa Tướng ta, ta từ đầu đến cuối vẫn là nét mặt tươi cười ứng đối, chưa hề trở mặt, sao bây giờ đến lượt Tề gia các ngươi lại biến thành cái dạng này, vừa kinh hoảng vừa tức giận?



Gia chủ Tề gia hít vào một hơi, không tiếp tục nói chuyện với Mộc Chính Đức nữa, Mộc Chính Đức này luôn là như thế, nếu như ngươi đối địch với ông ta, trước bất luận có thể bị ông ta đánh bại hay không, nhưng nhất định sẽ bị ông ta chọc đến tức chết trước.



Ngũ Y Nhân vẫn luôn ngồi đoan trang cuối cùng cũng mở miệng, nói: " Kim Ưng này vốn là dấu hiệu đặc thù của Tề gia, lại là dấu hiệu đính ở trên chiến kỳ, cho tới nay, không chỉ phù hộ cho Tề gia, mà còn phù hộ Tây La ta và vô số bách tính, nhưng hôm nay nếu ngay cả một cái dấu hiệu mà Tề gia đều trông không xong, có thể tùy tiện bị người học được, cái này liên quan đến bí mật ở biên cương Tây La, sách lược hành quân bày trận, thật sự là khiến người ta không thể không hoài nghi, Tề gia có thể thủ trụ hay không."



Trong mắt Tề phi lóe lên một tia hung ác, Mộc Tịch Bắc lại gợi lên khóe môi, Tề gia và Ngũ gia tuy rằng đều là trợ lực của An Nguyệt Hằng, hai nhà cũng hay hợp tác, thế nhưng hai nhà cho tới nay ngoại trừ lúc cần thiết còn bình thường cũng chẳng ưa nhau, minh tranh ám đấu, ngươi tới ta đi chặt chém lẫn nhau càng là chuyện thường, dù sao nếu có một ngày An Nguyệt Hằng đăng cơ đại điển, hai nhà này đều là khai quốc công thần, đến lúc đó sẽ là hai tướng giằng co.



Tuy nhiên Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối đều không hiểu được là, gia chủ của hai nhà này đều là đồ đần sao? Nếu như Hoàng đế hiện tại bị lật đổ, An Nguyệt Hằng làm Hoàng đế, như vậy những thế gia đại tộc có thể uy hiếp hoàng thất này làm sao còn được tiêu dao tự tại như thế, sau khi An Nguyệt Hằng tự mình trải qua một lần, làm sao lại để mặc những thế gia đại tộc có thể lật đổ cả hoàng quyền tiếp tục lớn mạnh, đến lúc đó, chỉ sợ dựa vào tài trí của An Nguyệt Hằng, không thiếu được sẽ tiến hành tàn nhẫn chèn ép bọn hắn, mà điều này cuối cùng sẽ làm thế gia vọng tộc trở nên suy bại.



Cho nên Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối đều cảm thấy nâng đỡ An Nguyệt Hằng thực sự không phải hành động sáng suốt, vô luận An Nguyệt Hằng có hứa cho những người này lợi ích gì trước không, những người này đều không nên chỉ nhìn lợi ích trước mắt, mà bỏ qua tính toán lâu dài, An Nguyệt Hằng đăng cơ đế vị đầu tiên hẳn là sẽ duy trì mối quan hệ tốt đẹp với những đại tộc này vài năm, nhượng bộ đủ kiểu, nhưng một khi Hoàng quyền vững chắc, sợ là người đầu tiên hắn muốn giết chính là những người đã từng nâng đỡ hắn này.



Mộc Tịch Bắc thật sự không biết những người này nghĩ như thế nào, có điều ngẫm lại khả năng bọn hắn sẽ cảm thấy nhà mình đại tộc đông đảo, quyền thế ngập trời, muốn động bọn hắn tất nhiên sẽ không dễ dàng, thậm chí căn bản không cho rằng An Nguyệt Hằng có thể lật đổ bọn hắn.



Sắc mặt của gia chủ Tề gia có chút khó coi, mở miệng nói với Ngũ Y Nhân: " Ngũ phi nương nương, thật sự không biết những lời này của ngài là có ý gì, Tề gia chúng ta khẳng định là dựa vào chiến công tích lũy, chẳng lẽ dựa theo cách nói của ngài, thiên hạ này cũng đều đem tất cả công lao quy công cho Kim Ưng này? Đây thật sự là trò cười!"



Trong lúc nhất thời bầu không khí trong sân càng nghiêm túc lên, Hoàng đế đứng chắp tay, lưng hơi cong, nhưng thời khắc vẫn chú ý đến động tĩnh trên sân, mà vô số binh sĩ canh giữ ở một bên, nghe thấy đối thoại của hai người này, cũng đều quay đầu, tập trung ánh mắt về phía Ngũ Y Nhân, dường như đang chờ nàng cho ra lời giải thích.



Ngũ Y Nhân cũng không kinh hoảng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi ngược lại: " Lời này của Tề đại nhân bắt đầu nói từ đâu? Bản cung chỉ nói Kim Ưng này là biểu tượng linh vật, phải đối xử thật tốt, bách tính Tây La có thể an cư lạc nghiệp, tất nhiên là nhờ binh sĩ Tây La chiến đấu hăng hái đẫm máu, làm sao một vật chết có thể so đo, nhưng từ xưa đến nay, mọi người cũng đều có thờ phụng và tín ngưỡng, Kim Ưng này không biết đã bao nhiêu lần khích lệ từng binh sĩ sắp gặp tử vong lại lần nữa đứng lên tái chiến! Bây giờ lại được đeo ở trên người một tỳ nữ mưu toan độc hại cung phi, chẳng lẽ Tề đại nhân không cảm thấy đây là vũ nhục đối với vô số binh sĩ?"



Gia chủ Tề gia đến cùng là xuất thân võ tướng, mặc dù đầu óc cũng luôn đủ linh hoạt, nhưng hiển nhiên không phải đối thủ của Ngũ phi Ngũ Y Nhân đã ở trong hậu cung quen cầm thương mang côn đấu đá được.



Ngũ Y Nhân vừa nói xong, ánh mắt mọi người lại dừng ở trên người gia chủ Tề gia, thậm chí còn mơ hồ mang theo oán trách, dấu hiệu Kim Ưng chiến kỳ mình luôn coi là tín ngưỡng, bây giờ lại bị một cung tỳ giết người làm bẩn, Tề gia này rốt cuộc làm việc như thế nào vậy? Quả thật là như Ngũ phi nương nương nói tới? Chỉ một cái dấu hiệu nho nhỏ đều trông không tốt, làm sao yên tâm giao sự an toàn của Tây La cho Tề gia đây.



Mộc Tịch Bắc vui vẻ nhìn hai nhà Tề gia Ngũ gia chặt chém lẫn nhau, hơi nhếch miệng, những người này bởi vì lợi ích mà kết hợp, tất nhiên cũng sẽ bởi vì lợi ích mà sụp đổ.



Hôm nay gia chủ Tề gia liên tiếp bị kinh hách, sắc mặt có chút khó coi, trên mặt gia chủ Ngũ gia thì lại lộ ra vẻ đắc ý.



" Ngũ phi nương nương lời ấy sai rồi, Kim Ưng này rốt cuộc vẫn khác với mấy thứ binh thư mưu lược, những thứ kia hẳn là núp trong bóng tối, phải tránh để đối thủ phát hiện, mà Kim Ưng này lại lộ ra cho đối thủ nhìn thấy, để cho bọn hắn biết được binh sĩ Tây La Quốc ta uy mãnh, thể hiện quốc uy Tây La ta, làm sao có đạo lý che đi. Mà thứ này nếu đã chiêu cáo thiên hạ, làm sao có thể không bị người biết? Chỉ cần người hữu tâm bắt chước một chút, thứ này cũng sẽ làm được rất dễ dàng, nương nương dùng cái gì trách tội đến trên đầu Tề gia ta? " Tề Tuấn một thân xanh biếc rốt cục đứng dậy, thay phụ thân mở miệng nói.



Những lời này của Tề Tuấn xem như cho tất cả mọi người ở đây một công đạo vừa lòng, cũng chặn họng Ngũ Y Nhân đến nói không ra lời.



Sắc mặt của Gia chủ Tề gia chuyển biến tốt lên, hài lòng nhìn nhìn tử này của mình, mà Tề Tuấn lại mở miệng nói tiếp: " Hành quân đánh trận xưa nay là chuyện của nam nhân, nương nương chưa từng thấy qua chiến tranh tàn khốc vẫn không nên vọng nghị mới tốt, hơn nữa nếu như vi thần không có nhớ lầm, có một câu gọi là hậu cung không thể thảo luận chính sự."



Ánh mắt của Mộc Tịch Bắc dừng ở trên người Tề Tuấn, nam nhân này mặc vào một thân y phục không đứng đắn, có điều không thể không nói cũng mặc ra mấy phần hương vị, nhưng quan trọng nhất chính là nam nhân này ngôn từ rất sắc bén, tư duy cũng chuyển rất nhanh, sợ là một kẻ khó đối phó nhất bên trong Tề gia.



Gia chủ Ngũ gia thấy người trong nhà bị thiệt thòi, lại sợ Hoàng đế dùng chuyện này giận chó đánh mèo, khiến Ngũ Y Nhân mới vừa được giải cấm lại mất đi tác dụng, dứt khoát mở miệng nói: " Tề Tam công tử sợ là hiểu lầm đi? Đây sao lại là chính sự, chẳng qua là vì chuyện Lương phi nương nương bị giết mà triển khai hoài nghi thôi? Tề Tam công tử đem chuyện mưu sát lôi tới chuyện chính sự, không biết mang rắp tâm gì? Ngũ phi nương nương và Lương phi nương nương tình cảm trước giờ vẫn vô cùng tốt, thân như tỷ muội, bây giờ Lương phi nương nương bị người giết hại, Ngũ phi nương nương tất nhiên lo bắt hung thủ, chỉ hỗ trợ phân tích tình tiết vụ án thôi, làm sao lại liên quan đến triều chính? Mong Tề Tam công tử vẫn nên ăn nói cẩn thận."



Hoàng đế vui vẻ thờ ơ lạnh nhạt, hai nhà này đấu đá đối với ông mà nói chính là chuyện có lợi không có hại, mà An Nguyệt Hằng vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, rốt cục mở miệng nói: " Theo bản vương thấy, việc cấp bách vẫn là phải tìm được hung thủ mưu hại Lương phi nương nương, dù sao sắc trời đã tối, nếu làm chậm trễ Bệ hạ nghỉ ngơi, thì thật sự là những người làm thần tử như chúng ta sai lầm."



Thấy An Nguyệt Hằng mở miệng, hai nhà đều bán mặt mũi, cũng làm bộ mở miệng với Hoàng đế, thỉnh cầu Hoàng đế định đoạt.



Hoàng đế nhìn nhìn Tề phi, nhưng trong lòng cũng biết chuyện này còn chưa động được Tề phi, dù sao sự tình giống như Tề Tuấn đã nói, dấu hiệu của Kim Ưng chính là phô bày ra ngoài, mà không phải bí mật, cho nên bị người hữu tâm bắt chước cũng có thể hiểu, cũng không thể vì vậy mà kết luận Tề phi sai lầm.



" Được rồi, chuyện này liền dừng ở đây đi! " Hoàng đế mở miệng nói với mọi người."



Thọ yến cũng bởi vì việc này kết thúc mà kết thúc như vậy, mọi người nghị luận ầm ĩ rời đi, Mộc Chính Đức quay đầu nhìn Mộc Tịch Bắc một chút, mở miệng nói: " Hình như có gió nổi lên, con lạnh không?"



Mộc Tịch Bắc lắc đầu, cười nói: " Con đây da dày thịt béo, một chút gió còn có thể thổi ngã con sao?"



Hai cha con đang muốn rời đi, Tề phi vẫn luôn quỳ trên mặt đất lại đột nhiên gọi lại Mộc Tịch Bắc: " Vĩnh Dạ quận chúa xin dừng bước."



Mộc Tịch Bắc nháy lông mi, dừng bước quay đầu nhìn về phía Tề phi sắc mặt có chút khó coi.



Trên một thân cung trang của Tề phi lây dính không ít bụi đất, mang theo vài phần chật vật, vẻ oán độc trong mắt lại càng không che giấu chút nào.



Mộc Chính Đức đứng ở bên cạnh Mộc Tịch Bắc nhìn Tề phi, dường như muốn biết nàng ta muốn làm gì.




Mặt Mộc Tịch Bắc lập tức đỏ lên, trong mắt mang theo từng tia mị thái, hai tay ôm cổ nam nhân, nhắm mắt lại.



Ân Cửu Dạ dường như khá hài lòng khi Mộc Tịch Bắc phối hợp, động tác cũng nhu hòa hơn, trong mắt dần dần dâng lên dục vọng, cả người cũng không tự chủ được bắt đầu dịu dàng hơn.



Nụ hôn tinh tế dày đặc phô thiên cái địa rơi xuống, tập kích xúc giác nữ tử, ngón tay thô ráp của nam nhân di động trên eo nữ tử, thân thể hai người dính chặt lấy nhau, cách lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của nhau.



Trên mặt Mộc Tịch Bắc dâng lên hai rặng mây đỏ, cả người mềm mại không thôi, môi đỏ mọng được tưới nhuần óng ánh trong suốt, tản ra dụ hoặc trí mạng, theo động tác của nam tử, hô hấp của hai người dần dần tăng thêm, trong không khí tản ra hơi thở kiều diễm ái muội.



Ân Cửu Dạ chỉ cảm thấy mình làm sao cũng không đủ, lại càng khó chịu hơn, nhẹ nhàng cắn vành tai nhỏ xinh của nữ tử, ngửi hương thơm trên tóc nữ tử, chỉ cảm thấy cam nguyện trầm luân như vậy.



Mộc Tịch Bắc rõ ràng cảm nhận được hơi thở nóng rực phả ở bên tai của mình, đại thủ hữu lực lại mấy lần di động trên người mình, quần áo cởi một nửa, nữ tử lộ ra đầu vai mượt mà, trên hương hoa phấn nộn in hai chữ Cửu Dạ, càng làm cho nam tử lạnh lẽo cứng rắn tăng thêm vài phần nhu tình, lông mi nữ tử nhịn không được run rẩy, nhắm chặt hai mắt, cũng không sợ nam tử có thật sự muốn nàng ở chỗ này hay không.



Ân Cửu Dạ chôn ở cần cổ nữ tử thật lâu, cuối cùng chỉ ôm nữ tử vào lòng, hoa Kinh Cức màu hồng nhạt ở trên đầu vai nữ tử tản ra dụ hoặc trí mạng, ở trên đóa hoa này tỏa mùi thơm tình yêu nồng đậm, Ân Cửu Dạ nhẹ nhàng hôn đầu vai nữ tử một cái, mang theo thương tiếc cùng cẩn thận, cuối cùng vẫn đem nữ tử giam cầm ở trong ngực của mình.



Mộc Tịch Bắc nhắm mắt lại, không có mở miệng, cảm nhận ấm áp khó có được, sống lại một đời, nàng cho là nàng sẽ không có gì cả, nhưng không ngờ, nàng vẫn như cũ còn có nhiều thứ như vậy.



Hai người hình như cũng không buồn ngủ, chỉ tùy ý để dục vọng tiêu tán đi, Mộc Tịch Bắc mới mở miệng nói: " Chàng nói Tề gia lại đang làm trò gì đây? Vì sao Tề phi nhất định phải nhờ ta giúp nàng ta hẹn gặp Mộc Kiến Ninh, đây hình như rất không hợp với lẽ thường. "



Ân Cửu Dạ nhàn nhạt đáp: " Ừ."



Mộc Tịch Bắc vẫn mở miệng nói: " Hơn nữa ta đã sai người hỏi qua Mộc Kiến Ninh, nàng nói thời gian trước Tề phi nhằm vào nàng rất lợi hại, cả hai người đều tổn thương lẫn nhau, có điều nàng ta luôn cảm thấy Tề phi giống như là cố ý bới móc, buộc nàng tức giận. "



Lần này Ân Cửu Dạ mở miệng: " Vấn đề nằm ở trên người ba người các nàng."



Mộc Tịch Bắc cũng đang suy tư, Mộc Kiến Ninh, Tề phi, và mình ở chung một chỗ, ba người này tụ tập gặp mặt, thì có thể xảy ra chuyện gì đây?



Giết Mộc Kiến Ninh giá họa cho mình? Một chiêu này có vẻ không có khả năng, dù sao ba người đều ở đây, khó nói đến cuối cùng ai sẽ là đầu sỏ, muốn giá họa cho mình cũng không phải đơn giản như vậy, dù sao Mộc Kiến Ninh cũng là Tam tỷ tỷ của mình, người ở bên ngoài nhìn thấy, ngược lại cho rằng khả năng Tề phi sát hại Mộc Kiến Ninh sẽ lớn hơn một chút.



Như vậy nếu như Tề phi tự làm mình bị thương, mượn chuyện này để nói xấu mình và Mộc Kiến Ninh? Cũng không đúng, bởi vì điều này cũng không cần Mộc Kiến Ninh ở đây, nếu như Tề phi đơn thuần chỉ là vì vặn ngã Mộc Kiến Ninh, như vậy vì sao lại muốn mình đến cùng?



Mộc Tịch Bắc dần dần buồn ngủ, việc này trước không vội, dù sao Tề phi còn trông cậy vào mình giật dây để hai người gặp mặt, trước khi chưa làm rõ ràng ý đồ của Tề phi, mình tạm thời đánh Thái Cực qua đó là được, hơn nữa nàng tin tưởng, tình thế vẫn sẽ phát triển, lại nhìn xem kế tiếp còn có manh mối gì để lại hay không.



Không bao lâu, liền truyền đến tiếng thở dốc đều đều của nữ tử,Ân Cửu Dạ mở hai mắt ra, duỗi ra ngón tay nhẹ nhàng xoa lên tên của mình trên đầu vai nữ tử, trong mắt mang theo ý cười thỏa mãn.



Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Mộc Tịch Bắc liền tỉnh lại, bên ngoài vang lên tiếng trống chấn thiên, vó ngựa rầm rầm, không ít nhóm nam nữ muốn xem náo nhiệt hoặc là muốn bắt một ít thịt rừng đều thức dậy thật sớm, tâm tình Mộc Tịch Bắc dường như cũng bởi vì tiếng hoan hô bên ngoài mà tốt hơn rất nhiều, cũng bắt đầu ăn mặc chỉnh tề.



Nam tử nên cạnh đã không thấy, trên giường mơ hồ lưu lại nhiệt độ của hắn, khiến Mộc Tịch Bắc hiểu ý cười cười.



Chỉ chốc lát, Thanh Từ và Bạch Lộ liền bưng đồ rửa mặt đi đến.



" Tiểu thư, hôm nay mặc kỵ trang đi. Tiểu thư kiếp... Trước kia cưỡi ngựa đúng là cực đẹp, tin tưởng không còn một ai khác có thể mặc ra khí thế như của tiểu thư. " Thanh Từ suýt nữa nói ra miệng, nhưng vẫn thông minh lái ba chữ tiểu thư kiếp trước thành trước kia, không cẩn thận nghe ngược lại cũng không có vấn đề gì.



Mộc Tịch Bắc lộ ra một nụ cười, tâm tình khó được tốt, mở miệng nói: " Vậy thì mặc kỵ trang đi, gọn gàng một chút."



Thanh Từ nhẹ giọng gật đầu, liền đi tìm kiếm kỵ trang, còn Bạch Lộ thì bắt đầu chải tóc cho Mộc Tịch Bắc, cẩn thận chuẩn bị.



------ Đề lời nói với người xa lạ ------



Bình luận ta đều sẽ hồi đáp, đừng gấp~ Ta phải gõ văn xong trước a. Ta tuyên bố thời gian là trước tám giờ, biên tập tám giờ đi làm, có khi sẽ xét duyệt trễ một chút, cho nên có thể sẽ trễ mấy phút,. Hoặc là ta viết mấy tiết mục ôn nhu, kết quả xét duyệt không qua ta cũng không biết, cho nên không đổi mới đúng giờ được. Trừ hai loại tình huống trên ta đều sẽ đổi mới đúng giờ nha ~



《 Thay mặt gả - Thứ nữ tà phi 》: Đó là hai con hồ ly hiệp lộ gặp nhau, liên thủ giết hại trung lương lừa gạt bách tính bổ nhào và phản công đến tình yêu say đắm.



Nàng là quan chỉ huy kế tiếp của giới đặc công khiến người nghe đến đã biến sắc, tránh cũng tránh không kịp, danh hiệu Phi Sắc. Một lần ngoài ý muốn nhận phải đồng đội phản bội mà ngã xuống.



Nàng là thứ nữ nghèo túng của phủ Tướng quân, tư chất bình thường nhát gan nhu nhược, một lần bị khi dễ, rơi hồ chết thảm.



Cẩn thận khi nàng thủ đoạn kín đáo độc ác, thay thế thành nàng nhu nhược, mắt phượng vừa mở, kinh tài tuyệt diễm phong vân biến sắc!



Triều đại phong kiến cổ hủ này, nàng chưa hề biết khuất phục là như thế nào. Nếu nàng đã tới, hết thảy nơi này đều phải theo quy củ của nàng mà làm!