Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 118 : Cường thế lên sân khấu
Ngày đăng: 00:43 19/04/20
Ánh mắt của Tề Tuấn và gia chủ Tề gia cũng đều dừng ở trên bài vị vừa rơi xuống đất, bài vị của Tề Tĩnh làm sao lại giấu ở chỗ này?
Tề Tuấn nhìn về phía Mộc Tịch Bắc ánh mắt mang theo mấy phần hận ý cùng kinh ngạc, sao nàng ta có thể làm được? Hội trường này rõ ràng vẫn luôn do nhà mình bố trí, sao nàng ta có thể bất động thanh sắc giấu bài vị ở trong đó, là thế lực của phủ Thừa Tướng đã mánh khoé thông thiên, hay là Tề gia xuất hiện nội ứng?
Sắc mặt của Tề Tuấn hết sức khó coi, bởi vì Tề gia là tướng môn thế gia, cho nên phần lớn coi trọng hạng người trung nghĩa, mà chính mình lại là một ngoại lệ, hắn nhớ rõ tổ phụ đã từng nói, nếu như một gia tộc quá mức quang minh lỗi lạc, đặt mình ở trên triều đình này, vậy thì cũng cách diệt vong không xa.
Cho nên tổ phụ từ đầu đến cuối chú trọng bồi dưỡng hắn mưu lược cùng thủ đoạn, thậm chí còn dạy hắn mọi việc có thể không từ thủ đoạn, điều hắn học được phần lớn đều là thuật quyền mưu âm dương tung hoành, cũng bởi vì mình không giống với những hán tử oai hùng của Tề gia, biết rõ chỗ thiếu sót của Tề gia, cho nên ở trong rất nhiều chuyện cả nhà mới có thể nghe theo ý kiến của mình.
Chỉ là cứ việc có một người như mình, trên dưới Tề gia nói chung vẫn là đoàn kết nghiêm cẩn, chỉ là theo từng lần giao thủ, Tề Tuấn bi ai phát hiện, Tề gia dường như bắt đầu trở nên bấp bênh, nếu như mình chống đỡ không nổi, sợ là không bao lâu, Tề gia liền sẽ biến thành vật trong bàn tay của Mộc Tịch Bắc.
Hoàng đế nhìn bài vị của Tề phi rơi xuống trên mặt đất, sắc mặt cũng bắt đầu khó nhìn, mở miệng nói với gia chủ Tề gia: " Tề ái khanh, như vậy là ý gì? Ngươi xem trẫm là đồ ngốc à! Lại muốn trẫm dâng hương cho một phi tử yêu đương vụng trộm! Tề gia các ngươi có phải là hơi kể công kiêu ngạo rồi không, hay là cho rằng Tây La này không có Tề gia các ngươi thì không được!"
Từ lúc hoàng quyền trong tay càng ngày càng nhiều, sống lưng của Hoàng Đế cũng càng ngày càng thẳng hơn, nói tới nói lui đúng là có mấy phần khí thế của đế vương.
Trong mắt Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần trào phúng, loại người cần phải dựa vào ngoại vật đến chống đỡ thân mình như Hoàng Đế, sẽ không bao giờ là cường giả chân chính, cường giả chân chính là dù cho chính mình lẻ loi một mình, nhưng vẫn có can đảm đối mặt với thiên quân vạn mã, đó là một loại khí độ cùng phong phạm, cho dù thân mang áo gai vải thô, cũng đủ để làm cho người ta cúi đầu xưng thần!
Ở trong một ngày này, tâm thần của gia chủ Tề gia đều trở nên mệt mỏi, khó mà chống đỡ được, cả đời ông trải qua vô số trận chiến, lại bởi vì chinh chiến tứ phương nên chết không ít thân nhân, thậm chí ông đã từng nghĩ, một ngày nào đó con cái của mình cũng sẽ chết ở trên sa trường, nhưng mà bây giờ, kiểu chết như thế này lại làm cho ông khó mà tiếp nhận!
Hoàng đế cau mày không có mở miệng, dường như rất hưởng thụ loại uy nghiêm thân là Đế vương này, trước kia vô luận ông nói gì hay làm gì, đều luôn luôn bị chèn ép, chưa bao giờ trải qua cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái như hôm nay, Hoàng đế nhìn xuống nhân mã thất linh bát lạc trước mặt, hưởng thụ quả ngọt thắng lợi, dã tâm vẫn luôn bị lấp ở một góc dường như cũng ầm ầm bạo phát ra, nhưng hình như ông ta đã quên, toàn bộ những thứ này đều không phải do ông ta giành được.
Tề Tuấn cũng cúi mắt không lên tiếng nữa, lần này, Tề gia thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cũng bị ngã thực thảm!
Hoàng đế nhìn bài vị Tề Tĩnh trên mặt đất, không tiếp tục mở miệng nữa, Tề gia sợ là đã thành nỏ mạnh hết đà, sẽ không còn tạo nên ảnh hưởng gì lớn nữa.
Hoàng đế có vẻ cũng sợ nếu bức ép Tề gia quá, thì sẽ nháo ra chuyện gì đó, cho nên chỉ hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Các đại thần thấy vậy, cũng rối rít cáo lui, có lắc đầu thở dài, có mang theo vài phần vui sướng, Tề gia hiện tại chính là một miếng mỡ dày, mặc dù nói phần lớn binh quyền đã nhét vào túi Hoàng đế, nhưng thịt không còn, thì vẫn còn có thể giành giật được hai chén canh.
Trong nháy mắt, người trong doanh trướng cũng đã rời đi, không còn lại bao nhiêu.
Mộc Tịch Bắc đứng ở tại chỗ, khóe miệng vẫn như cũ là nụ cười yếu ớt quen thuộc, Tề Tuấn rốt cục đỏ mắt ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Tịch Bắc
Tiếng nói mang theo vài phần khàn khàn, nhìn Mộc Tịch Bắc mở miệng nói: " Tề gia đã thua, ngươi còn muốn cái gì?"
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, lại lắc đầu nói: " Chỉ cần Tề Tam công tử ngươi còn ở một ngày, thì Tề gia sẽ không bao giờ đổ, không phải sao?"
Khuôn mặt tuấn tú của Tề Tuấn xám trắng, ánh mắt nhìn Mộc Tịch Bắc tựa như một con rắn độc, lộ ra răng nanh sắc nhọn, hận không thể uống máu của nàng để giải khát.
Ánh mắt của Tề Tuấn rơi vào trên người gia chủ Tề gia, trong nháy mắt ông giống như già nua thêm mười tuổi, vẫn luôn ôm lấy Tề Túc không hề cử động, vết máu đã khô cạn lan tràn trên áo bào của ông, hiện ra huyết sắc sáng tối.
Trong ánh mắt Tề Tuấn lóe lên một tia ngoan độc, hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, hắn nhất định phải làm cho Mộc Tịch Bắc phải trả giá đắt!
Lúc này, một tỳ nữ ôm ôm một đứa trẻ con đi đến.
Ánh mắt của Tề Tuấn và gia chủ Tề gia đều không hẹn mà cùng động đậy, dời ánh mắt về phía đứa bé trong ngực tỳ nữ.
Tỳ nữ cẩn thận giao đứa bé vào trong tay Mộc Tịch Bắc, còn Mộc Tịch Bắc thì mang vẻ mặt tươi cười tiếp nhận đứa bé kia, mang theo vài phần cẩn thận, dường như sợ đứa bé bị hoảng sợ.
" Ơi ơi. Bảo Bảo không sợ. Bảo Bảo không sợ... " Mộc Tịch Bắc kiên nhẫn dỗ dành đứa bé, nhìn rất từ ái.
Tề Tuấn lại chỉ cảm thấy cổ bị người bóp đến đau nhức, đứa bé trong ngực kia nhất định là đích trưởng tôn chân chính của Tề gia, hắn cũng không tin, nữ nhân lòng dạ rắn rết như Mộc Tịch Bắc sẽ đột phát thiện tâm, bỏ qua cho đứa bé này.
Nhưng mà, nếu như đứa bé này lại chết đi, phụ thân cùng tổ mẫu sợ là sẽ không chịu nổi! Mà hắn sao có thể xứng đáng với đại ca đã chết!
" Mộc Tịch Bắc... " Tề Tuấn gian nan mở miệng.
Mộc Tịch Bắc lại tựa như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhìn Tề Tuấn và gia chủ Tề gia trong mắt hiện lên vẻ khẩn trương, cười an ủi: " Đừng lo lắng, đứa nhỏ này chỉ bị chút kinh hãi thôi."
" Mộc Tịch Bắc... " Tề Tuấn mở miệng lần nữa.
Mộc Tịch Bắc lại đánh gãy lời nói của Tề Tuấn, ôm đứa bé đến trước mặt Tề Tuấn: " Tam công tử ngươi muốn nhìn đứa nhỏ này sao?"
Nói xong, liền nâng đứa bé đến trước mặt Tề Tuấn.
Ánh mắt Tề Tuấn thuận theo động tác của Mộc Tịch Bắc, nhìn về phía đứa bé trắng trắng mềm mềm kia, đứa bé kia chỉ mới lớn được chút xíu, hai mắt mở thật to, nhưng lại như không có linh hồn.
Trong lòng Tề Tuấn chợt lạnh, chẳng lẽ là Nhiếp Hồn Thuật!
Phải biết rằng, một đứa bé căn bản không có khả năng tự khống chế ý thức, nếu như từ nhỏ đã bị dùng Nhiếp Hồn Thuật, thì rất khó để tỉnh lại! Nói cách khác, cả đời của đứa bé này có thể đều sẽ như thế! Trừ phi Tề gia có thể tìm được Nhiếp hồn sư, làm cho đứa bé này tỉnh lại!
Nhưng mà nhiếp hồn sư, Vu sư, thậm chí là Ngự Thú Sư, những Vu tộc quỷ dị này là cực kì khó tìm, sợ là đợi đến lúc nhà mình tìm được, thì cũng đã trôi qua rất nhiều năm, cho dù muốn làm cho đứa bé này tỉnh lại sợ là cũng đã muộn rồi.
Mộc Tịch Bắc bỏ đứa bé vào trong tay Tề Tuấn, ở bên tai Tề Tuấn nhẹ giọng mở miệng nói: " Ta muốn Tề gia các ngươi đoạn tử tuyệt tôn."
Tay Tề Tuấn run lên một cái, Mộc Tịch Bắc lại đứng thẳng người lên, cười như không cười nhìn nam nhân trước mắt.
Xoay người đi ra ngoài, mà bài vị của Tề Tĩnh ở trên mặt đất cũng không biết từ lúc nào, đã bị người giẫm đến nát bấy.
Gió thu đánh tới, màn che màu trắng khắp phòng theo gió phiêu lãng, nguyên bản cái bàn linh bài còn chỉnh tề, cũng bị rơi lả tả trên đất, lại nhìn từng giọt máu tươi chảy trên mặt đất, từng chấm đỏ tươi, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy gió thu đìu hiu, cực kì thê lương.
Sau khi Mộc Tịch Bắc đi ra doanh trướng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rộng lớn, không trung mênh mông, từng đàn thu nhạn vỗ cánh bay về phía nam, lá rụng phiêu linh, mang theo vài phần xơ xác tiêu điều đặc thù của ngày mùa thu.
Tự cổ phùngthubitịch liêu, nhìn từng đàn chim hạc đang bay vút trên mây, Mộc Tịch Bắc tự nhiên lại sinh ra mấy phần thương cảm, gió thu lạnh thấu xương giống như đao mang ( tia sáng của ánh đao) , Mộc Tịch Bắc nắm thật chặt quần áo, bình phục tâm tình, đang muốn mở rộng bước chân, trên người lại nhiều thêm một kiện áo choàng màu đen.
( Câu này nằm trong bài Thu tư kỳ 1 của Lưu Vũ Tích:
Tự cổ phùng thu bi tịch liêu,
Lúc nàng dùng ánh mắt yêu thương nhìn mình, hắn tin nàng nhất định là có yêu mình, nhưng khi đầy mắt nàng băng lãnh cùng xa cách, hắn lại cảm thấy nàng đối với mình chỉ là lạnh lùng cùng hận ý, mỗi một loại cảm giác đều vô cùng rõ ràng, khiến hắn căn bản không phân biệt được rốt cuộc loại nào là thật loại nào là giả.
Sau khi Mộc Tịch Bắc rời đi không bao xa, lại đụng phải một người.
" Vĩnh Dạ quận chúa xin dừng bước."
Mộc Tịch Bắc hơi dừng lại bước chân, nhìn về phía người đi ra từ bên cạnh: " Thì ra là Trắc Phi nương nương."
Người vừa đến không phải là người khác, chính là Ngũ Thanh Thanh một thân trắng thuần trang nhã, cho dù bụng lớn đã nhô cao, nhưng mà vẫn như cũ thuần khiết không nhiễm trần thế.
Ngũ Thanh Thanh nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc một thân vàng nhạt điểm xuyết tinh hồng, trong nháy mắt lại cảm thấy mình giống như già đi, không khỏi có chút chán ghét vì sao bản thân quanh năm chỉ mặc màu trắng, vì sao chưa từng thử qua màu sắc xinh xắn tươi đẹp như vậy, ngay cả bản thân mình cũng thấy mệt mỏi, chẳng lẽ An Nguyệt Hằng không biết phiền chán à?
" Vĩnh Dạ quận chúa thật sự là tuổi trẻ mỹ mạo, không giống ta đã hoa tàn ít bướm. " Ngũ Thanh Thanh nhìn Mộc Tịch Bắc vẻ mặt nhu hòa mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc nhìn Ngũ Thanh Thanh cười nói: " Trắc Phi nương nương thật sự là khiêm tốn, nhìn dáng hình của nương nương, chỉ sợ là người còn yêu kiều hơn hoa, ở Đế đô ai mà không biết, nương nương chính là bảo bối trong lòng của vương gia. "
Trong mắt Ngũ Thanh Thanh thoáng hiện lên một tia ngoan ý, mở miệng nói: " Bảo bối cũng chỉ là nhất thời mới mẻ thôi, đều chỉ là quan tâm người cười, ai nghe người cũ khóc đâu?"
Mộc Tịch Bắc nhìn Ngũ Thanh Thanh làm bộ làm tịch, cười như không cười mở miệng nói: " Tuy nói người không có ngàn ngày tốt, tuổi xuân qua mau, nhưng mà luôn có một loại hoa thường nở không tàn, chắc hẳn nương nương chính là loại hoa nở không tàn đây."
Tâm tình của Ngũ Thanh Thanh cũng không bởi vì lời nói của Mộc Tịch Bắc mà chuyển biến tốt đẹp, ngược lại cảm thấy Mộc Tịch Bắc ăn nói khéo léo, quen làm người khác yêu thích, đây cũng không phải một chuyện tốt.
" Lời tuy như thế, nhưng làm sao có khả năng nở mãi không tàn, trừ phi đem cắt bỏ tất cả những đoá hoa muốn vượt trên hoa của mình đi, lúc chỉ còn lại một đóa này, không có đối thủ, thì cũng sẽ không còn cái gọi là thắng bại, nếu không còn thắng bại, cũng liền mang ý nghĩa một đóa còn lại này mới là kẻ thắng sau cùng, Quận chúa nói phải không? " Ngũ Thanh Thanh vẻ mặt ấm áp mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc, giống như thật sự chỉ đang nói về đóa hoa.
Mộc Tịch Bắc nhíu mày: " Nương nương là định cắt bỏ tất cả những nhánh hoa dư thừa kia sao?"
" Quận chúa nghĩ như thế nào? " Ngũ Thanh Thanh nhìn về phía Mộc Tịch Bắc.
" Nương nương định cắt bỏ như thế nào đây? Không biết ta có thể trợ giúp một tay không? " Mộc Tịch Bắc giống như không biết người Ngũ Thanh Thanh muốn nói tới chính là mình, mở miệng nói.
Trong mắt Ngũ Thanh Thanh rốt cục có chút không nén được, Mộc Tịch Bắc da mặt thật đúng là dày, đối với lời nói của mình vậy mà một chút phản ứng đều không có, không thể bảo là đạo hạnh không sâu.
Ngay lúc hai người đối mặt nhau, Ngũ Thanh Thanh đột nhiên xuất thủ quăng cho mình một bạt tai.
Trong mắt Mộc Tịch Bắc hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, rõ ràng hằn dấu năm ngón tay, trong nháy mắt gương mặt sưng lên, không khỏi hiểu được dụng ý của nàng ta.
Quả nhiên, gia chủ Ngũ gia cùng phu nhân tính cả không ít đại thần từ một bên đi ra, đội hình thập phần cường đại, mà đồng thời An Nguyệt Hằng cũng từ con đường trước đó đi đến, đích cuối cùng của hai nhóm người đều là chỗ này của Mộc Tịch Bắc và Ngũ Thanh Thanh.
" Các ngươi đang làm cái gì! " Gia chủ Ngũ gia có chút kích động đi lên phía trước, Ngũ gia phu nhân càng là tiến lên một phen bảo vệ Ngũ Thanh Thanh, kéo Ngũ Thanh Thanh đến một bên mình, cẩn thận quan sát gương mặt của Ngũ Thanh Thanh: " Là ai! Là ai đánh, thật sự là to gan, đây là vô pháp vô thiên a!"
An Nguyệt Hằng cau mày đi tới, mắt nhìn vẻ mặt cười yếu ớt của Mộc Tịch Bắc, lại nhìn nhìn Ngũ Thanh Thanh cắn chặt đôi môi, trong đôi mắt hàm chứa mấy giọt nước mắt, chậm lại thanh âm mở miệng nói: " Đây là có chuyện gì?
Lúc này Mộc Tịch bắc thật giống như đang đối mặt với một đám sài lang hổ báo, giống như sắp lẻ loi một mình đối mặt với mọi người chỉ trích, càng giống như một con dê đợi làm thịt, nếu không phải thân thể thẳng tắp, trên mặt ý cười nhợt nhạt, nhất định sẽ làm cho người ta không chút nghi ngờ nàng sẽ bị người ăn luôn.
Thân hình mảnh khảnh của nữ tử cùng một đám nam nữ quần áo ngăn nắp, phục trang đẹp đẽ tạo thành chênh lệch rõ ràng, khiến cho người ta vừa nhìn liền nhịn không được thương tiếc nữ tử mềm mại này.
Chỉ là, cho dù đối mặt với bao nhiêu người đến, nữ tử vẫn không có một chút sợ hãi, ngược lại là đầy người lạnh nhạt cùng phương hoa ở giữa rừng cây khô này lại tạo thành một phong cảnh thật xinh đẹp.
" Thanh Thanh, là ai đánh con? Con cứ nói ra, tự có mẹ làm chủ cho con! " Lời này của Ngũ gia phu nhân mang theo vài phần ám chỉ, nói chung chính là nữ nhi ta đến Nhiếp chính vương phủ các ngươi, nhưng hôm nay bị người khi dễ, lại còn muốn nhà mẹ đẻ chúng ta tới làm chủ!
Sắc mặt An Nguyệt Hằng cũng có chút khó coi, có lẽ là bởi vì mấy đại thế gia liên tiếp rơi đài, ngược lại làm cho Ngũ gia có chút vênh váo tự đắc, cảm thấy mình bây giờ là tuyệt đối không thể lại ngăn cách với Ngũ gia, loại quan hệ này liền giống với Ngũ gia nịnh bợ An Nguyệt Hằng lúc trước, muốn từ đó đạt được chỗ tốt, giành lợi ích cho chính mình.
Nhưng khi mấy đại thế gia liên tiếp rơi đài, lợi thế trong tay An Nguyệt Hằng càng ngày càng ít đi, Ngũ gia liền thành lựa chọn duy nhất của An Nguyệt Hằng, cho nên tư thái của Ngũ gia lập tức cao lên không ít.
Ngũ Thanh Thanh muốn nói còn khẽ liếc nhìn Mộc Tịch Bắc, cuối cùng lại kéo ra một nụ cười có chút khó coi lại ra vẻ rộng lượng nói: " Mẹ, không có việc gì, Vĩnh Dạ quận chúa cũng là không cẩn thận... Nữ nhi cũng không có gì đáng ngại..."
" Ngươi nữ tử này tâm địa thật ác độc! Nữ nhi của ta sắp làm mẹ rồi, ngươi vậy mà nhẫn tâm động thủ với nó, còn có vương pháp hay không! Cho dù ngươi thân là Quận chúa, nhưng cũng không thể tùy ý làm bậy như vậy, thừa tướng rốt cục là như thế nào dạy bảo ra dạng nữ nhi như ngươi! Quả thật là không có gia giáo! " Ngũ gia phu nhân giáo huấn người không hề có chút khách khí.
Mộc Tịch Bắc mắt sắc rất sâu, đứng ở tại chỗ an tĩnh nhìn Ngũ gia phu nhân ở đối diện, những nữ nhân quần áo ngăn nắp cùng các đại thần này, phần lớn đều là có chút liên hệ với An Nguyệt Hằng, còn có một số là cỏ đầu tường chưa quyết định. ( chưa biết theo phe ai)
Thế là, Ngũ gia phu nhân vừa nói xong, sau lưng liền lập tức có phu nhân cầm khăn che miệng hoà cùng nói: " Quốc công phu nhân, ngài sợ là không biết đi, mẹ đẻ của Vĩnh Dạ quận chúa cũng không biết là thừa tướng đại nhân mang về từ nơi nào, nhưng nghe nói lúc trước thế nhưng không có lệnh của cha mẹ, cũng không có lời mai mối, một nữ tử cứ như vậy tiến vào Tướng phủ, nghe nói lúc ấy vẫn là vào tướng phủ ở trước khi đương gia chủ mẫu nhập phủ đấy."
" Thì ra là chuyện như vậy, ta nói đường đường là Quận chúa, làm sao lại không có giáo dưỡng như vậy! " Ngũ quốc công phu nhân tán thưởng nhìn phu nhân vừa mở miệng.
" Không phải sao, nghe nói ngày đó Vĩnh Dạ quận chúa sinh ra, chính là khắc chết mẹ đẻ đấy. " Một phụ nhân khác mở miệng nói.
Ý cười bên môi Mộc Tịch Bắc càng sâu, con ngươi có chút nheo lại, đem mấy kẻ vừa mở miệng ghi tạc trong lòng.
" Thì ra là một khắc tinh, thật sự là không biết dạng người này rốt cục dùng thủ đoạn gì, lại chiếm được sự yêu thích của Bệ hạ, không có giáo dưỡng như vậy, lại còn được tấn phong làm Quận chúa, thật sự là Bệ hạ nhân thiện rộng lượng. " Lại một phu nhân y phục hạnh sắc mở miệng nói.
Mở miệng phần lớn đều là mấy phụ nhân, một bên quan viên ngược lại là ít khi mở miệng, những phụ nhân này có thể không hiểu rõ quyền thế hiện giờ của Tướng phủ, nhưng bọn hắn lại biết rõ ràng, nhất là khi từng địch thủ của Tướng phủ lần lượt đổ xuống, điều này không khỏi làm bọn hắn càng thêm kiêng kị Mộc Chính Đức, ngẫm lại khuôn mặt hồ ly tươi cười âm ngoan không cho thương lượng kia, cả đám đều cẩn thận không dám mở miệng.
Ngũ quốc công phu nhân thấy vậy, một tay kéo Ngũ Thanh Thanh ra sau lưng, mở miệng nói với ma ma đi theo bên cạnh: " Người tới, vả miệng cho ta!"
Hai mắt Mộc Tịch Bắc có chút nheo lại, nếu như luận về địa vị, Quốc công phủ xác thực cao hơn phủ Thừa Tướng, nhưng mà mình được Hoàng đế phong làm Quận chúa, cũng không phải Ngũ quốc công phu nhân nói giáo huấn là giáo huấn được, nhưng mà nhìn điệu bộ lúc này, rõ ràng chính là Ngũ quốc công phu nhân muốn giáo huấn mình!
" Còn chờ cái gì, còn không vả miệng cho ta! " Ngũ quốc công phu nhân nổi giận nói.
" Ta xem ai dám! " Một thanh âm từ nơi không xa truyền đến.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Hôm nay chạy trốn một ngày khóa... Kinh dị a.... Buổi sáng cảm giác mệt mỏi dưỡng bệnh tới... Buổi chiều đến đêm gõ chữ tới...
Ha ha, cảm giác giống như trong người thật tốt. A a đát