Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 117 : Gần như sụp đổ
Ngày đăng: 00:43 19/04/20
Tề Túc sắc mặt tái xanh đi đến, trong mắt sung huyết, mang theo vẻ ảo não và uể oải khó hiểu.
Tiếng nghị luận của mọi người tự động im bặt, đều tập trung ánh mắt về phía trưởng tử Tề gia Tề Túc đang đi tới, cũng tự giác nhường ra một con đường cho hắn.
Tề lão thái quân cũng là cả người sững sờ ở nơi đó, ngừng động tác cùng cãi lại trước đó, tự cho là mình nghe lầm, không dám tin nhìn về phía
Tề Túc.
Người Tề gia thì đều mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Tề Túc, thứ nhất hoài nghi có phải là mình thật sự nghe lầm hay không, thứ hai là không dám tin lời hắn vừa nói.
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt đứng ở một bên, nhìn thấy Tề Túc đi tới khóe miệng nhếch lên một đường cong, nữ tử mềm mại tản ra hơi thở mê người.
Tề Túc làm người tỉnh táo biết kiềm chế, dáng dấp lại cao lớn uy mãnh, đúng là có chút khí độ của anh hùng danh tướng, trong quân đội uy vọng cũng là cực cao.
Tề Túc xuyên qua đám người đi tới bên cạnh Hoàng đế, quỳ trên mặt đất, cũng không nhìn tới gia chủ Tề gia còn có Tề lão thái quân, càng không nhìn tới người đệ đệ đã phun máu ba lần của mình, chỉ một mực quỳ gối trước mặt Hoàng đế mở miệng nói: Khởi bẩm bệ hạ, Thập tam hoàng tử là vi thần giết chết. "
Hoàng đế cau mày nhìn Tề Túc quỳ trên mặt đất, lại nhìn Mộc Chính Đức cùng Mộc Tịch Bắc ở một bên, trong lòng kinh ngạc, sao Tề Túc lại đột nhiên thừa nhận người này là hắn giết chết? Đây rốt cuộc là trò hề của Tề gia, hay là trò hề của Mộc Chính Đức?
" Ngươi! Ngươi... Ngươi đang nói bậy bạ gì đó! " Tề gia lão thái quân giơ quải trượng lên chỉ vào Tề Túc, không ngừng run rẩy, nếu không phải có gia chủ Tề gia đỡ lấy chắc hẳn đã ngã quỵ.
Tề Túc nhìn Tề lão thái quân, trong mắt hiện lên một tia thống khổ, vùi đầu thấp hơn, lại chỉ nói một câu: " Tôn nhi bất hiếu, khiến tổ mẫu thất vọng rồi!"
Thân thể của Tề lão thái quân ngửa ra sau, hơi há miệng, hình như có chút không thở nổi.
" Mẹ! Mẹ.... " Gia chủ Tề gia cũng hết sức kích động, một tay đỡ Tề lão thái quân, một tay giúp Tề lão thái quân thuận khí.
Tề Túc hai mắt đỏ bừng nhìn về phía Tề lão thái quân, trong mắt không chút nào che giấu lo lắng và lo lắng, hai tay rủ xuống nắm thật chặt thành nắm đấm, gân xanh nhô lên, dường như đang phải nhẫn nhịn thống khổ to lớn nào đó.
Hoàng đế từ đầu đến cuối không có mở miệng, nhìn tình cảnh giữa phòng, không biết đang cân nhắc cái gì.
Sau nửa ngày, Tề lão thái quân cuối cùng cũng vững vàng không ít, nhưng ánh mắt nhìn Tề Túc vẫn là tức giận như trước, thậm chí sau khi đứng vững, còn cầm lấy quải trượng đánh lên người Tề Túc: " Ta đánh chết ngươi cái đồ bất hiếu, ta đánh chết ngươi! Cho ngươi nói bậy, cho ngươi nói bậy!"
Quải trượng rơi vào trên lưng Tề Túc, mặc dù Tề lão thái quân là một lão nhân, nhưng bởi vì lúc còn trẻ cũng là một người có võ công, hơn nữa hiện tại còn lo lắng tức giận đến cực điểm, cho nên từng trượng từng trượng đánh vào trên người Tề Túc, cũng tuyệt đối nghiêm túc.
Tề Túc kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng vẫn thẳng lưng, mà người chung quanh cũng không có ai cản lại.
" Ta đánh chết ngươi, xem ta có đánh chết ngươi không! " Trong mắt Tề lão thái quân tích tụ nước mắt, một mặt không cho nó chảy ra một mặt lại dùng quải trượng đánh mạnh vào trên người Tề Túc.
Tề Túc từ đầu đến cuối đều cúi đầu trầm mặc không nói, có điều thân thể lại bị Tề lão thái quân đánh càng ngày càng khó mà thẳng tắp.
Sắc mặt của Tề Tuấn càng thêm tái nhợt, bởi vì từng nôn ra máu, nên màu môi đỏ tươi, có chút quỷ dị, nhìn tình cảnh trước mắt cũng nắm chặt nắm đấm, lại đem ánh mắt nhìn về phía Mộc Tịch Bắc.
Nhất định lại là nàng, lại là nàng động tay động chân, mới có thể làm cho người luôn luôn tỉnh táo biết kiềm chế như đại ca, ở trước mặt nhiều người như vậy thừa nhận tội danh chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ này.
Tề Tuấn cũng bức bách chính mình phải tỉnh táo, cứ việc lửa giận trong lòng đã đốt đến đau nhức, cổ họng lại trào ra một ngụm máu tươi, nhưng bị hắn hung hăng ép xuống.
Kể từ khi cùng Mộc Tịch Bắc giao thủ, hắn liền nhiều lần bị đánh bại, mỗi một lần lại là đại giới thê thảm đau đớn, điều này thật sự khiến cho hắn nhận lấy đả kích cực nặng.
Đây là một loại dung tung không có giới hạn, dung túng nàng tùy hứng, dung túng nàng cố tình gây sự, dung túng nàng hết thảy hết thảy, chỉ cần nàng còn đang ở dưới cánh chim của hắn, thì hắn sẽ dốc hết toàn lực giúp đỡ nàng hoàn thành tất cả những việc nàng cần phải làm.
Cho nên, hắn chỉ cần Tề Túc đi thừa nhận chính mình là hung thủ, để cho Tề Tuấn biết, để cho mọi người biết, lần này, nàng lại thắng.
Tề Túc biết lời của Ân Cửu Dạ chính là lời nói thật, nếu như mình không chịu đi thừa nhận, hắn ta có khi sẽ lợi dụng biện pháp nhiếp hồn thuật giết chết người của Tề gia, thậm chí là thao túng người Tề gia làm ra một chút chuyện gì mà chính mình cũng không biết, cuối cùng từng người đều mất mạng.
Nhưng nếu như hắn đi thừa nhận tội danh này, mặc dù cuối cùng Tề gia có thể sẽ gặp cảnh bị giáng chức, nhưng theo như lời mà Ân Cửu Dạ nói tới, hắn muốn chỉ là Mộc Tịch Bắc thắng trong trận tranh đấu này, như vậy tính mạng của Tề gia có thể sẽ được bảo toàn.
Tề Túc cẩn thận phân tích, nhưng trong lòng thì kinh hãi không thôi, dường như sự tình đến loại tình trạng này, hắn căn bản cũng không có lựa chọn, cuối cùng chỉ có thể thử ôm tâm lý một lần, hi vọng dùng cái chết của mình bảo toàn người của Tề gia.
Mọi người thấy buổi tang lễ lại có thể sinh ra một trận phong ba như vậy, trong lúc nhất thời thần sắc có chút phức tạp, đây là trời muốn diệt Tề gia sao?
Bên ngoài cuồng phong gào thét,bài vị trên linh đường đột nhiên bị thổi tới trên mặt đất, cũng không biết sao, màn che trước đó còn treo vô cùng an ổn lại tự nhiên rớt xuống.
Mà rớt xuống theo màn che, lại là một cái bài vị!
Mọi người quay đầu nhìn, dường như muốn nhìn một chút đây là bài vị của ai.
Thế nhưng lại nhìn thấy trên đó viết Tề Tĩnh chi vị, trong lúc nhất thời sắc mặt do dự, Tề phi không phải đã bị giáng chức thành nô tịch sao, huống chi bởi vì tư thông với Thái tử, cho nên còn bị vô số người phỉ nhổ cùng bài xích.
Nhưng trước mắt, Tề gia lại giấu bài vị này đến sau màn che? Chẳng lẽ nói trước đó mình lại dâng hương hành lễ cho dâm oa đãng phụ này?
Vừa nhận thức ra điều này, khiến cho không ít người đều cảm thấy bất mãn, nếu thắp cho Tề Huy một nén hương, kia ít nhiều là kính trọng, nhưng mà Tề phi này làm ra loại chuyện như vậy, làm sao xứng được nhiều người bái tế như vậy, thật sự là trò cười!
" Tề đại nhân... Ngươi đây là ý gì... Ngươi để cho ta đường đường là nguyên lão tam triều dâng hương cho một nữ nhân loạn luân yêu đương vụng trộm..."
" Đúng vậy Tề đại nhân, việc này ngươi phải cho chúng ta một lời giải thích...."
" Tề gia các ngươi không phải danh môn tướng lãnh sao, tại sao có thể làm ra chuyện như vậy...."
Tiếng khiển trách truyền đến liên hồi, phần lớn đều là biểu thị bất mãn của mình, cây đổ bầy khỉ tan, địa vị hiện giờ của Tề gia đã rớt xuống không ít, binh quyền thì bị cắt bớt không còn thừa bao nhiêu, cho nên trong lúc nhất thời, người muốn giẫm lên Tề gia hai cước thật sự là không hề ít, cho dù chỉ là dùng lời nói ngụy trang công khai lên án.
Cho nên, tình hình hiện tại có chút hỗn loạn, người đi theo Tề gia cũng đã bắt đầu quay lại đầu thương, thanh danh của Tề gia trong nháy mắt bị ném xuống!
Khóe miệng Mộc Tịch Bắc lộ ra một chút ý cười, dường như hết sức vui vẻ nhìn thấy loại tình cảnh trước mắt, dù sao Tề gia là dựa vào chiến công lập nghiệp, cho nên muốn hủy đi Tề gia, trước hết phải dao động hình tượng và địa vị ở trong lòng binh sĩ.
Mộc Tịch Bắc chỉ cho rằng bài vị này là người Tề gia làm ra, dù sao cảm thấy Tề phi bị oan không thấu cũng có lý do được mọi người tế điện, Mộc Tịch Bắc chỉ cho rằng Tề gia đại khái là muốn Tề phi ra đi an tâm.
Ân Cửu Dạ nhìn thấy ý cười bên môi nữ tử, ánh mắt cũng nhu hòa lên, xem ra, hắn phóng bài vị này coi như có chút hiệu quả.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Ta cảm mạo trở nên nặng hơn. Khó chịu muốn chết... Hai ngày này có thể sẽ hơi ít, các bảo bối thứ lỗi, nếu như chỗ nào có sai lầm có thể vạch ra, ta sửa lại một chút...
Hôm nay không muốn đi học, muốn xin nghỉ ở phòng đi ngủ... Thật rối rắm