Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 146 : Gió nổi mây phun
Ngày đăng: 00:43 19/04/20
Hậu quả của chuyện này chính là Bắc Bang thật sự xuất binh tiến đánh Tây La, lại còn trắng trợn phóng đại chuyện Tây La chém giết sứ giả,cộng thêm cái chết của Bắc Bang công chúa, cùng Thái tử Tây La bao che " hung thủ", ngược lại, Bắc Bang xuất binh lại mang danh mở rộng chính nghĩa.
Biên cảnh Tây La
Sắc trời rất tối, ánh trăng lại hết sức sáng tỏ, trong không khí mang theo khô nóng, tại vị trí thủ thành Tây La, Lưu Trường Hỉ cầm theo một bình rượu lảo đảo trở lại trên thành lâu, toàn thân có chút vô lực dựa vào bờ tường.
Nhìn Nhị Hắc đứng thẳng tắp bên cạnh, liền cảm thấy hắn thật đúng là ngốc, ở đây cũng không có mấy người, đều là huynh đệ nhà mình, hắn đứng thẳng tắp như thế làm gì, cũng không sợ mệt.
" Ai, nay thay ca nhất định lại là Tiểu Lục Tử, tiểu tử này không có việc gì liền khua môi múa mép với ta, cái miệng khoác lác ghê gớm, mỗi lần hắn vừa đến, chính là kéo vào chỗ chết. " Lưu Trường Hỉ bất mãn phàn nàn nói.
Người nơi này có mấy người là người cũ, đã rất quen thuộc, còn có mấy người mới, đều không nói gì.
Lưu Trường Hỉ uống một ngụm rượu, chỉ cảm thấy vị cay nồng thật sự là đã nghiền, đây chính là rượu ngon phiêu hương mười dặm, trong lòng sung sướng, Lưu Trường Hỉ hơi híp mắt lại, dựa vào trên tường thành, nhìn lên mặt trăng trên trời, chỉ cảm thấy bầu trời đêm thật trầm tĩnh và thâm thúy, nhưng hắn là người thô kệch, không hiểu những cái này.
Không biết học đòi văn vẻ như văn nhân, cũng không biết ngâm thơ đối đáp, không biết phải diễn tả biên quan bao la vạn dặm như thế nào, hắn thủ ở chỗ này đã hơn mười năm, chính xác là mười hai năm trước, nhìn thấy tái bắc ( điểm yếu lược phía bắc), khói báo động và cuồng sa đầy trời, cùng Đồng Quan bên này hình thành đối lập mỏng manh, trong lòng sinh ra cảm khái vô hạn.
" Trường Hỉ ca, kiếm tẩu tử đi. " Người vừa nói chuyện gọi là Triệu Hổ, thân thể nhanh nhẹn dũng mãnh, là một người dũng cảm, làm người đủ trượng nghĩa, huynh đệ không ít.
" Hề hề, phải rồi, tên xấu xa Tiểu Lục tử, vậy mà còn chưa tới, ta hiện giờ, một ngày cũng không nghĩ cái khác, chỉ muốn vợ con và một lò sưởi đặt đầu giường, không có việc gì thì có thể hâm nóng hai hủ rượu trắng, ta cũng đã thỏa mãn. " Lưu Trường Hỉ vẫn là tư thế trước đó không có thay đổi.
" Trường Hỉ ca, Lục tử ca nói đang ở Hương Tuyết lâu, nhờ huynh gác thay huynh ấy đêm nay, sáng mai huynh ấy sẽ đến, quay đầu sẽ mời Trường Hỉ ca uống rượu ngon nhất hương bay mười dặm. " Một binh sĩ chạy tới có chút nịnh nọt mở miệng nói.
" Ha, Lục tử lại chơi đùa với cô nương nào đây, đi đi đi đi, Lục tử cái đồ phá hoại, hình người dạng chó, nhưng thật ra rất được các cô nương thích. " Lưu Trường Hỉ cười cười, đều là thời tuổi trẻ, ai chưa từng có.
Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng
Đêm qua, Lục tử uống rượu ở Hương Tuyết lâu, sáng nay còn có chút đau đầu cùng mơ màng, xoa xoa mắt, lười biếng đi tới đổi ca.
Nói với Lưu Trường Hỉ: " Trường Hỉ ca, cảm tạ huynh, hôm qua lại làm phiền huynh."
" Không có gì, từ lúc Nhiếp Chính Vương cưới Bắc Bang công chúa, chiến sự bên này liền ít đi rất nhiều, ngươi xem ngươi, uống nhiều như vậy, lên tinh thần một chút đi, nếu như bị Đầu Nhi nhìn thấy, nhất định sẽ bị đánh đòn, còn nữa, không phải ca nói ngươi, mặc dù ngươi tuổi trẻ, nhưng cũng không thể vét cạn thân thể. "
" Biết rồi, biết rồi, thật ra cũng đâu có việc gì? Thêm mấy ngày nữa, lĩnh được tiền, có lẽ đệ sẽ về nhà, cưới tiểu nương tử, sống thật tốt. " Lục tử ngáp một cái, cười híp mắt nói.
Dù sao cũng không có chiến sự có thể kiến công lập nghiệp, không bằng sớm xuất ngũ, còn có thể kiếm thêm ít ngân lượng, đến lúc đó tìm nàng dâu, những ngày sau xem như hoàn mỹ.
Nghĩ đến chuyện tốt, Lục tử cũng không nhịn được vui rạo rực.
Buổi sáng trời còn lạnh, gió thổi qua, Lục tử run rẩy một trận, mắng một câu: " Mới sáng sớm, còn có nhiều sương mù như vậy, thật là thời tiết không tốt. "
Dường như bị gió lạnh thổi trúng nên có hơi đau đầu, Lục tử xoa đầu, trong lòng oán trách, tâm tình muốn sớm về quê cũ, càng mạnh mẽ hơn.
Có điều khi hắn ngẩng đầu lên, lại phát hiện trong sương mù dày đặc có từng chấm đen đang di chuyển, lúc hắn đang muốn nhìn cho rõ ràng, lại đột nhiên cảm thấy ngực đau xót, cúi đầu xuống xem xét, một mũi tên đã ghim thẳng vào lồng ngực của hắn.
Trong sương mù dày đặc, kỵ binh bưu hãn, đã bày xong thế trận.
" Kỵ binh Bắc Bang?! " Trong lúc khiếp sợ, Lục tử hai mắt căng tròn, còn chưa kịp thông báo, liền ngã xuống đất.
Một bên Lưu Trường Hỉ nháy mắt kịp phản ứng: " Nhanh! Nhanh phòng bị! Thiết kỵ Bắc Bang tới! Nhị Hắc, nhanh đi bẩm báo tướng quân!"
Mọi người vốn còn có chút lười biếng, trong nháy mắt lên mười phần tinh thần, từng người vẻ mặt nghiêm túc, thiếu đi dáng vẻ cười đùa ngày thường, nhìn một mảnh đen nghịt trong màn sương mù phía dưới, đang chậm rãi di chuyển về phía trước, trong lòng căng thẳng, Lưu Trường Hỉ cũng nhíu chặt lông mày, bằng vào trực giác nhiều năm của hắn, lần này tuyệt đối không phải một trận đánh nhỏ!
Một trận chiến sự, cứ như vậy kéo ra, Bắc Bang và Tây La xích mích qua lại, bình an vô sự hơn mười năm sau, rốt cục kéo ra một lần chiến dịch quy mô lớn nhất!
Trong triều đình Đế đô
" Báo! Báo! Báo! Bệ hạ, Hàn Thành, Lộc thành, Ninh Thành cấp báo! " Một binh sĩ tay cầm thư báo từ ngoài đại điện trực tiếp chạy vào.
Chúng đại thần nhao nhao ghé mắt, binh sĩ kia lập tức bổ quỳ trên mặt đất, đầy người phong trần, Vương công công bên cạnh Hoàng đế lập tức trình thư báo lên Hoàng đế.
Hoàng đế vừa xem, binh sĩ kia cũng báo cáo nói: " Khởi bẩm bệ hạ, Hàn Thành, Lộc thành, Ninh Thành đều lọt vào tập kích đại quy mô của Bắc Bang! Xin bệ hạ hoả tốc phái binh chi viện! "
Đám đại thần nháy mắt đều châu đầu ghé tai nghị luận ầm ĩ, Mộc Chính Đức thì rũ xuống hai con ngươi, hai tay đan vào nhau, không biết suy nghĩ cái gì.
Ngẫm lại Ân Cửu Dạ vừa mới ra tay lại nặng như vậy, Mộc Tịch Bắc không khỏi cũng trầm mặt lại, không có chủ động nói chuyện, bầu không khí trong lúc nhất thời liền ngột ngạt xuống.
Trong lòng Ân Cửu Dạ dâng lên vài phần sợ hãi, ôm chặt Mộc Tịch Bắc vào trong lòng, tiếng nói rất khàn khàn, vô cùng chắc chắn mở miệng nói: " Nàng thích hắn."
Mộc Tịch Bắc vẫn không lên tiếng, chỉ là cảm nhận được cánh tay như sắt trên người dần dần buộc chặt.
Trong mắt Ân Cửu Dạ đã nổi lên gió lốc doạ người, hắn biết nàng thích Ân Mạc Ly, nếu không ngay cả người khác tới gần nàng nàng đều phản cảm, làm sao lại để hắn đụng vào mình.
Mộc Tịch Bắc vẫn không có mở miệng, tỏ rõ mình không vui, Ân Cửu Dạ thật sự là quá mức mẫn cảm, Ân Mạc Ly chịu một chưởng kia, không thiếu được phải mười ngày nửa tháng mới có thể có khởi sắc.
Đẩy ra cánh tay Ân Cửu Dạ vòng trên người mình, Mộc Tịch Bắc quay người đi vào phòng trong, Ân Cửu Dạ một mình đứng ở nơi đó, bỗng nhiên cảm giác thế giới thật im ắng, sợ hãi cùng cô tịch trước nay chưa từng có trong nháy mắt liền càn quét hắn, phảng phất như trong nháy mắt Mộc Tịch Bắc liền muốn rời hắn mà đi.
Ngay lúc hai mắt hắn đỏ bừng, mắt thấy liền muốn nổi lên gió lốc, Mộc Tịch Bắc lại ôm mấy bộ y phục cùng giày đi ra, cũng không truy cứu chuyện lúc trước, chỉ thấp giọng mở miệng nói: " Chàng sắp phải đi biên cương, chẳng biết lúc nào mới có thể trở về, mấy bộ y phục này đều mang theo đi."
Ân Cửu Dạ nháy mắt liền yên tĩnh trở lại, trở nên vô cùng nhu thuận.
Mộc Tịch Bắc thở dài, mắt thấy hắn sắp phải đi, làm sao lại tức giận, cũng không biết lúc nào mới có thể trở về, còn nữa, nàng có quan tâm Ân Mạc Ly, nhưng so ra vẫn kém Ân Cửu Dạ, tất nhiên sẽ không tiếp tục so đo.
Ân Cửu Dạ ôm Mộc Tịch Bắc qua, thận trọng hôn hai mắt nữ tử một cái, sau đó ôm chặt nàng vào trong ngực: " Chờ ta trở lại."
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: " Bình an trở về."
Một đêm gắn bó, ngày hôm sau Ân Cửu Dạ cũng đã rời đi, binh quý hoả tốc, làm sao dung hạ được nhi nữ tình trường.
Sáng sớm ngày hôm sau
Bên trong Xuân Mãn Viên đột nhiên truyền ra từng đợt kinh hô, nha hoàn nghe tiếng liền đến nơi đẩy cửa ra nhìn lại, cùng là gian phòng của danh kỹ Triệu Viên Viên, nhưng giờ phút này trên mặt đất trong phòng lại nằm một nữ tử, nữ tử thân mang y phục rực rỡ, hai mắt bị móc, máu tươi đầy người, tử tướng thê thảm, vô cùng dữ tợn.
Mà một mặt khác, Hồng nhi là một nha hoàn trong Tĩnh vương phủ, đến phòng bếp bưng rượu cho chủ tử nhà mình, nhìn thấy thèm liền ngửi thử, sau đó còn lấy một chiếc đũa chấm chút rượu, lấy đầu lưỡi liếm liếm, hài lòng nở nụ cười.
Hồng nhi thích rượu, nhưng ở trong vương phủ nào dám tùy tiện uống rượu, nàng cũng chỉ có thể nghiện rượu vậy thôi, sau khi lớn hơn nàng liền ngẫu nhiên uống trộm một ngụm, về sau thì như thế nào cũng không dám.
Thế nhưng không bao lâu, bỗng nhiên có người phát hiện ra thi thể của Hồng nhi, chiếc đũa trong tay rơi xuống mặt đất, thu hút một đám người lớn vây xem, chỉ thấy hai cánh tay Hồng nhi vậy mà đều bị người chặt đứt, hai mắt chảy máu, cực kì dữ tợn.
Đế đô nhất thời lòng người bàng hoàng, bá tánh đều là mười phần bất an.
Bạch Lộ đang chải chuốt trang dung cho Mộc Tịch Bắc, Thanh Từ đứng ở một bên kể lại tin tức truyền đến trong hai ngày nay cho Mộc Tịch Bắc.
" Tiểu thư, gần đây Đế đô liên tiếp có người chết thảm, vô cùng hỗn loạn, lòng người bàng hoàng, thám tử của chúng ta tìm hiểu tin tức cũng bị cản trở, bị phân tán ánh mắt. " Thanh Từ cất cao giọng nói.
Mộc Tịch Bắc chỉ nhẹ nhàng " ừ " một tiếng, nhưng trong lòng còn đang nghĩ đến lúc Ân Cửu Dạ rời đi sáng nay.
Nàng rõ ràng đã tỉnh, nhưng lại giả bộ như chưa tỉnh, nghe thấy nam tử nhẹ nhàng đứng dậy mặc quần áo tử tế, đắp chăn cho nàng, đứng ở trước giường an tĩnh nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng ở trên mặt nàng hạ xuống một nụ hôn mới bằng lòng rời đi.
Ân Cửu Dạ vừa đi, nàng liền ngồi dậy, rốt cuộc ngủ không được, trong lòng có chút buồn buồn, liền kêu Bạch Lộ mau tới trang điểm cho mình.
Thấy Mộc Tịch Bắc không có lên tiếng, Thanh Từ khẽ gọi: " Tiểu thư?"
" Hả?"
" Nghe nói Hoàng đế đặc biệt đồng ý cho Thái Tử Phi Ngũ Lưu Ly cùng xuất hành theo quân, nghe nói xe ngựa của Ngũ Lưu Ly một đường đi theo đại quân, không rời nửa bước." Thanh Từ mang theo vài phần thận trọng mở miệng.
Mộc Tịch Bắc nhăn đầu lông mày, không biết suy nghĩ cái gì, trước bất luận Ngũ Lưu Ly có mục đích gì, chỉ riêng nghĩ đến nàng và Ân Cửu Dạ đã ở bên nhau lâu như vậy, trong lòng của nàng tự dưng sinh ra một trận lửa giận, sắc mặt cũng có chút âm trầm.
Trong phòng của Thanh Quốc công chúa, A Tam trên mặt có một vết sẹo, hai tay ôm quyền nói với Thanh Quốc công chúa, mở miệng nói: " Chủ tử nhà ta vô cùng bội phục năng lực của Thanh Quốc công chúa, đặc biệt sai tiểu nhân đến đây tỏ lòng cảm tạ."
Thì ra cho dù có Bắc Bang công chúa làm kíp nổ, nhưng cũng không đủ để Bắc Bang xuất trăm vạn binh, mà là do Thanh Quốc công chúa an bài ở bên trong, An Nguyệt Hằng không biết Thanh Quốc công chúa làm như thế nào, nhưng không thể phủ nhận, kế hoạch của hắn bởi vì có Thanh Quốc công chúa trợ giúp, từng bước một được thực hiện.
Bây giờ Ân Cửu Dạ đi rồi, là thời điểm tiến hành động tác kế tiếp.
--