Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 145 : Xung quan giận dữ
Ngày đăng: 00:43 19/04/20
Sắc mặt của Ngũ Lưu Ly có chút tái nhợt, nhưng chỉ rủ xuống con ngươi không có mở miệng.
Ân Cửu Dạ lại không yên tâm liếc nhìn Mộc Tịch Bắc đứng ở một bên, lúc này mới quay người rời đi.
Ngũ Lưu Ly ngước mắt nhìn về phía bóng lưng nam tử, nhẹ giọng nói: " Ngươi nhất định sẽ cưới ta."
Mộc Tịch Bắc ngước mắt nhìn về phía Ngũ Lưu Ly, ánh mắt tĩnh mịch, cười như không cười, không có mở miệng.
Không khí xung quanh nhất thời có chút quỷ dị, nhưng bởi vì sự chắc chắn của Ngũ Lưu Ly, nên cũng không có ai dám mở miệng chế giễu, cũng có người dừng ánh mắt ở trên người Mộc Tịch Bắc thân khoác áo choàng, không biết suy nghĩ cái gì.
Mọi người lại ngồi xuống, tiếp tục nói chuyện phiếm, chỉ là đều tránh đi đề tài này.
Không bao lâu, liền có nha hoàn lại đây, ở bên tai Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng nói: " Vĩnh Dạ quận chúa, Vương phi mời ngài đi qua."
Mộc Tịch Bắc hơi nhíu mày, Bắc Bang công chúa? Nàng đã có một đoạn thời gian không liên hệ với Bắc Bang công chúa, trong thời gian đó Bắc Bang công chúa cũng từng phái người đi tìm nàng, cầu cứu nàng, nhưng nàng lại không để ý tới, dựa theo suy đoán của nàng, đáng lẽ Bắc Bang công chúa sớm đã bị Ngũ Thanh Thanh giải quyết, chỉ là cho tới bây giờ vẫn còn sống rất tốt, thật sự là có chút không thể tưởng tượng, làm nàng rửa mắt mà nhìn.
Mộc Tịch Bắc không biết là, sỡ dĩ Bắc Bang công chúa vẫn còn sống, là bởi vì An Nguyệt Hằng âm thầm trợ giúp, cho nên mới có thể sống tới hôm nay.
" Đi thôi. " Mộc Tịch Bắc gật đầu với người trên bàn, liền đứng dậy rời khỏi ghế xoay người đi theo bước chân nha hoàn.
Dưới cái nhìn của Mộc Tịch Bắc, Bắc Bang công chúa tìm nàng thật ra cũng hợp tình hợp lí, đại khái là muốn chất vấn mình vì sao đột nhiên không để ý tới nàng ta cũng không chịu giúp nàng ta, đã lâu không gặp được mình, không chiếm được tin tức của mình, cho nên hôm nay mình xuất hiện tại Nhiếp Chính Vương phủ, nàng ta mới có thể vội vàng phái người đến mời mình đi qua.
Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc theo nha hoàn xuyên qua hành lang gấp khúc, đi qua cầu đá nhỏ, liền nhìn thấy một khu vườn.
Trong vườn nở đầy hoa đỗ quyên màu đỏ hừng hực khí thế, dưới ánh nắng chói chang của mùa hạ, từ xa đã có thể nhìn thấy một vùng lửa đỏ rộng lớn.
" Vĩnh Dạ quận chúa, mời đi bên này. " Nha hoàn kia mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, nha hoàn một đường theo Mộc Tịch Bắc đi đến vườn sau, đưa Mộc Tịch Bắc đến trước cửa, liền cáo lui.
Cái này khiến trong lòng Mộc Tịch Bắc sinh ra một tia do dự, nếu như bình thường, nha hoàn này hẳn nên ở ngoài cửa bẩm báo Bắc Bang công chúa là mình đã tới, sau đó nhận được sự đồng ý, mới để cho mình đi vào, nhưng ngoài cửa này không có lấy một nha hoàn không nói, mà ngay cả nha hoàn kia cũng vội vàng cáo lui, việc này thật sự là rất kỳ quặc.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng, đi vào, bên ngoài đại sảnh không có một bóng người, Mộc Tịch Bắc đi sang bên trái hai bước, lại nhìn thấy Bắc Bang công chúa trên ngực cắm một cây trâm cài, trên hoa phục màu quýt nở rộ một đóa hoa màu đỏ cực lớn.
Đến gần hai bước, nhìn kỹ lại, Bắc Bang công chúa sắc mặt tái nhợt, trên sàn nhà trong phòng dường như có phát sinh dấu vết đánh nhau, mà cây trâm cài cắm ở ngực không phải cái khác, chính là một cây nằm trong bộ trang sức Hồng Mã Não mà Thái hậu đã ban thưởng trước đó!
Trâm cài đỏ máu đâm vào ngực dài khoảng một tấc, máu ở ngực đã hiện ra màu đỏ sậm, hơi hơi phát tím.
Y như suy nghĩ của Mộc Tịch Bắc, ở loại thời điểm nhân tang tịnh hoạch ( bắt được cả nhân chứng lẫn vật chứng), cửa đột nhiên mở ra, người tiến vào trực tiếp hô lên: " Công chúa, lần này thuộc hạ đi sứ Tây La, nhận sự uỷ thác của Tam hoàng tử, đến đây thăm công chúa."
Mộc Tịch Bắc ngoái nhìn, đúng lúc đối diện người tới.
Người tới hình như là sứ giả Bắc Bang, cũng là một thân lăng la nhưng mặc trên người hắn lại có một phong cách khác, nhiều hơn phân thô kệch cùng hào khí.
Sứ giả Bắc Bang nhìn thấy Mộc Tịch Bắc, đầu tiên là nhíu mày, tựa như kinh ngạc tại sao nàng lại ở chỗ này, sau đó ánh mắt liền lướt qua Mộc Tịch Bắc, rơi vào trên thi thể Bắc Bang công chúa nằm trên mặt đất sau lưng Mộc Tịch Bắc.
Sau đó cũng không để ý tới Mộc Tịch Bắc, trực tiếp bước nhanh đi đến bên cạnh Bắc Bang công chúa, cúi xuống xem xét Bắc Bang công chúa, sau đó lại nhìn thoáng qua Mộc Tịch Bắc luôn an tĩnh đứng ở một bên không chút hoảng loạn, vươn ngón tay ra, mang theo vài phần run rẩy thăm dò hơi thở của Bắc Bang công chúa, sau đó đột nhiên thu tay về.
" Người đâu mau tới! Bắt nữ tử này lại cho ta! Mưu sát Bắc Bang công chúa ta, ta nhất định phải hồi báo Thánh thượng, để Hoàng đế bệ hạ Tây La cho Bắc Bang ta một công đạo! " Sứ giả Bắc Bang trợn tròn hai mắt, dường như cực kì đau khổ về cái chết bi thảm của Bắc Bang công chúa.
" Không cần bắt, các ngươi nhiều người như vậy, ta cũng không biết võ công, chạy không thoát. " Mộc Tịch Bắc ôn nhu mở miệng, làm người sứ giả kia sững sờ.
Sứ giả không để ý đến Mộc Tịch Bắc, sai người đặt Bắc Bang công chúa ở trên cáng, nâng đến thọ yến.
Mộc Tịch Bắc an tĩnh đi theo sau lưng sứ giả Bắc Bang, rũ mắt lẳng lặng suy tư nguyên do mọi chuyện.
Bắc Bang công chúa làm sao đang êm đẹp lại chết được, người giết chết nàng giá họa cho mình là ai, mục đích lại là cái gì?
" Đi, tấu với Hoàng đế bệ hạ, mời Hoàng đế bệ hạ đến đấy, ta muốn xin Hoàng đế bệ hạ Tây La cho ta một cách giải quyết, cho Bắc Bang chúng ta một lời giải thích. " Trong giọng nói của sứ giả Bắc Bang mang theo một phân kiệt ngạo đặc thù.
Mộc Tịch Bắc vẫn như cũ rũ mắt suy nghĩ sâu xa, cảnh tượng vừa rồi thật sự là quá nhanh, còn chưa kịp cẩn thận xem xét, hiện trường đã bị phá hư mất, nhất thời không thể tìm thấy chứng cứ gì chứng minh mình trong sạch.
Mộc Tịch Bắc tạm thời không có suy nghĩ làm sao để chứng minh trong sạch của mình, mà là đặt tâm tư ở trên mục đích của người hãm hại mình, phải biết rằng, người bị giết cũng không phải một người tùy tiện, mà là Bắc Bang công chúa, đây là một người tuyệt đối mẫn cảm, nếu nàng ta xảy ra chuyện, sự tình nhất định sẽ không đơn giản như thế.
Không bao lâu, liền về tới Thược Dược Viên, thược dược phủ khắp cùng màu đỏ vui mừng tạo thành một buổi thọ yến long trọng phồn hoa.
Hàn Quốc phu nhân cũng chính là mẫu thân của An Nguyệt Hằng đã xuất hiện, một thân hoa phục màu đỏ thẫm tay áo rộng rãi, phía trên điểm xuyết châu ngọc nhỏ vụn, vô cùng bắt mắt, phối với sợi tơ màu sắc sặc sỡ ngang dọc xen kẽ tường văn bảy màu, tinh xảo dị thường.
" Thái tử đây là muốn tuyên chiến với Bắc Bang ta sao! " La Bố sứ giả ánh mắt tĩnh mịch.
Ân Cửu Dạ ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng nổi lên một nụ cười lãnh lẽo: " Vậy thì đã sao!"
Không riêng gì La Bố sứ giả, mà ngay cả những đại thần và nữ tử ở đây đều cực kỳ kinh hãi, Thái tử thật sự là to gan cuồng vọng đến cực điểm, Bắc Bang xưa nay binh hùng tướng mạnh, bền chắc như thép, lại có tài nguyên dự trữ cường đại, tuyệt không phải mấy tiểu quốc như Đồng La có thể so sánh được.
Còn nữa binh sĩ Bắc Bang vô cùng cường tráng, bởi vì nhiều thảo nguyên, cho nên con ngựa béo tốt, kỵ binh uy vũ, tuyệt đối là một đối thủ mà bất kỳ một quốc gia nào đều không muốn trêu chọc!
Sắc mặt Hoàng đế xanh mét, mơ hồ cảm thấy cho dù mình mới là người cao quý nhất ở trong này, nhưng tình hình này lại hoàn toàn không chịu mình chủ đạo.
Hoàng đế chỉ trầm mặc chốc lát sau lại mở miệng nói: " La Bố sứ giả, xin không cần kích động, Trẫm nguyện ý giao Vĩnh Dạ quận chúa cho quý quốc, để bình ổn lửa giận của quý quốc."
Trên khóe miệng của La Bố sứ giả hiện lên ý cười hài lòng, Ân Cửu Dạ nhìn cũng không thèm nhìn Hoàng đế, chưa từng thoái nhượng một bước, ý vị rất là rõ ràng.
" Người tới, mang người đi cho ta! " trong mắt La Bố sứ giả mang theo vài phần đắc ý mở miệng, một mặt trong lòng dâng lên vài phần kính nể với Ân Cửu Dạ, một mặt lại sinh ra vài phần xem thường với Hoàng đế, hắn thật sự là nghĩ không ra, có một phụ thân như thế này, sao lại có thể sinh ra được một nhi tử như vậy!
May mắn còn có một Hoàng đế ngu xuẩn như vậy áp chế, nếu không sợ là Thái tử Tây La này sẽ liệt vào cường địch số một của Bắc Bang!
Ân Cửu Dạ vẫn như cũ không nhúc nhích, thủ hạ của Bắc Bang cũng đã đi lên phía trước, có người đi đến trước mặt Ân Cửu Dạ, đang muốn vòng qua Ân Cửu Dạ đi bắt Mộc Tịch Bắc sau lưng hắn, Ân Cửu Dạ lại đột nhiên xuất thủ, một tay hung hăng bóp lấy cổ của nam nhân, sinh sinh vặn gãy, chỉ nghe một tiếng rắc thanh thúy, ở trong không khí yên tĩnh này phá lệ êm tai, dường như đang im ắng đột nhiên gào thét.
Trong lòng La Bố sứ giả sinh ra một cỗ dự cảm không tốt, quả nhiên không ngoài hắn sở liệu, Ân Cửu Dạ vừa ra hiệu, đám thị vệ uống rượu sau lưng lại giống như người điên đột nhiên liền vọt lên, trong nháy mắt tràng diện chính là một mảnh chém giết.
Bởi vì người Bắc Bang không ngờ đến người của Ân Cửu Dạ lại đột nhiên xuất thủ, càng không ngờ đến bọn hắn thật dám giết đại sứ Bắc Bang, nên trong lúc nhất trên thời tràng diện hiện ra thế cục thiên về một bên.
Đám đại thần rối rít trốn tránh khắp nơi, các nữ quyến thì kinh hoảng hét lên, thọ yến êm đẹp trong nháy mắt gà bay chó sủa, nước vung vãi đầy mặt đất, bát sứ tinh xảo cũng vỡ thành từng mảnh bừa bộn, Hàn Quốc phu nhân trốn ở dưới một cái bàn, tức đến muốn phát điên.
Không cho đám người quá nhiều thời gian phản ứng, trận chém giết này đã nhanh chóng kết thúc, không ít người nhìn thấy máu tươi đầy đất, tay chân bị cụt, trong nháy mắt liền nôn ra.
Những thanh kiếm nhuốm máu ấy, vẫn như cũ ở trong không khí, không tiếng động tản ra mùi máu tanh nồng đậm, ở trong ngày hè ấm áp, tăng thêm vài phần hương vị sát phạt.
La Bố sứ giả nhìn thấy binh sĩ Bắc Bang toàn bộ ngã xuống đất, khiếp sợ lui lại mấy bước, không dám tin nhìn Ân Cửu Dạ, trong mắt hắn, Ân Cửu Dạ chính là người điên!
" Bắc Bang nhất định sẽ xuất binh chinh phạt Tây La, các ngươi cứ chờ xem! " La Bố sứ giả hoảng hốt bỏ chạy, Ân Cửu Dạ lại như một pho tượng hai mắt không có một chút độ ấm nhìn chằm chằm bóng lưng của La Bố sứ giả.
" Không ai có thể mang nàng từ bên người ta đi, Bắc Bang cũng không thể. " Ân Cửu Dạ không mang theo một tia tình cảm mở miệng, bình tĩnh như là trần thuật một sự thật.
La Bố sứ giả lại giống như nhìn tên điên, vừa chạy vừa nhìn về phía Ân Cửu Dạ:" Thái tử Tây La, ngươi sẽ hối hận, ngươi sẽ biết binh sĩ Bắc Bang đến tột cùng mạnh đến mức nào, ngươi nhất định sẽ hối hận vì hành động hôm nay của ngươi! "
Ân Cửu Dạ mặt không biểu tình, ngoái đầu lại ôn nhu nhìn nữ tử mình ôm trong ngực, chấn động trong nháy mắt đó khiến vô số người động dung và khắc sâu.
Sau lưng đông đảo thị vệ thì lại giơ cao đao kiếm trong tay, cùng nhau hô to: " Chiến! Chiến! Chiến!"
Nhân số không tính là nhiều, thế nhưng thanh âm lại đủ kiên định cùng chấn động, khiến cho người ta vĩnh viễn nhớ kỹ một màn khó quên ngày hôm nay.
Thanh Phong kiếm dẫn lối, ta gặp nhau giữa trời hoa rơi, mỹ nhân cười, chỉ vì anh hùng.
Ngày đó, mặt trời chói chang, không chói mắt, lại rất ấm áp, ngày đó gió nhẹ phe phẩy, không tàn sát bừa bãi, lại rất nhu hòa, ngày đó gió thổi chim hót, bách hoa nở rộ, xinh đẹp vô song.
Ngày đó, tay chân đứt lìa, không khủng bố, lại rất dữ tợn, ngày đó, máu tươi chảy dọc, không thành sông, lại rất quyết tuyệt, ngày đó kinh đỏ cả vườn, thược dược nhuốm máu, quyết tuyệt vô song.
Một khắc này, vô số nữ tử vì hắn điên cuồng, bởi vì nam nhân này xung quan giận dữ chỉ vì hồng nhan!
Một khắc này, vô số nam nữ nhớ kỹ dung mạo của nàng, bởi vì nàng chính là nữ tử khiến cho hắn xung quan giận dữ!
Xung quan giận dữ chỉ vì ngươi, thế gian này không ai có thể mang nàng đi từ bên người ta!
Ba thước Thanh Phong kiếm, ra khỏi vỏ tất uống máu, máu này nhiễm giang sơn, lại không sánh nổi một điểm chu sa giữa lông mày nàng, vì nàng, ta nguyện chinh chiến sa trường, da ngựa bọc thây, vì nàng, ta nguyện phóng hỏa diễn chư hầu, làm một Thương Trụ vương, vì nàng, ta nguyện trở thành quân chủ thánh minh nhất, cũng nguyện gánh vác thiên hạ bêu danh, nàng chính là tín ngưỡng cả đời của ta, ta nguyện vì nàng mà lật đổ thiên hạ này!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Ô ô, hậu trường chết tiệt, thiếu chút không đăng được ~ Vì thực hiện hơn vạn chữ của ta... Mà ba giờ ta mới ngủ, năm giờ liền bò dậy... Ta có phải Siêu Nhân Điện Quang không! Thấy ta giữ uy tín không, có hay không ~
Cô bạn thân ta nói với ta con mắt ta sưng lên thì bôi cao bệnh trĩ. Thật thối miệng có phải không... Nói cho ngươi người kia nhất định là lừa ngươi!
Bình luận không có hồi phục là bởi vì muốn cho mọi người khen thưởng tệ tệ, thế nhưng nạp tiền vào giao diện lại không đăng bài lên được. Đêm nay lại mạo xưng, mạo xưng đi vào liền hồi phục cho các bảo bối, thương các ngươi không giải thích!