Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 144 : Sẽ không lấy ngươi
Ngày đăng: 00:43 19/04/20
Nghe nói, sau khi An Nguyệt Hằng phát hiện đây hết thảy đều là hai tên pháp sư giở trò quỷ, liền phái người tụ tập dân chúng lại, ngay trước mặt đông đảo dân chúng, chém đầu hai tên pháp sư răn đe thị chúng.
Cũng bởi vậy, An Nguyệt Hằng đạt được một trận hoan hô, uy vọng ở dân gian trong nháy mắt phóng đại.
Ngày hôm đó, Mộc Tịch Bắc ngồi trong một gian khách điếm ở cửa thành Đế Đô, một tay bưng chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà thơm, sau đó ánh mắt rơi vào vị trí cửa thành.
Hôm nay là ngày An Nguyệt Hằng hồi Đế đô, không ít dân chúng bởi vì chuyện hắn giải quyết ôn dịch, sôi nổi tự phát đứng ở cửa thành nghênh đón.
Phải biết rằng, một trận ôn dịch tuyệt đối không thua kém một trận chiến tranh, đây là một trận chiến tranh vô hình, thậm chí ngay cả đối thủ của ngươi là ai ngươi cũng không biết, liền đủ để khiến ngươi phơi thây khắp đồng, khó lòng phòng bị.
Không bao lâu, An Nguyệt Hằng mang theo mấy đội nhân mã liền từ ngoài cửa thành đi đến, An Nguyệt Hằng dẫn đầu, ở phía trước cưỡi một con đại mã màu đỏ thẫm, một thân trường bào màu lưu sa, thần sắc ôn nhu, mang theo vài phần mệt mỏi, sau lưng là một ít binh sĩ, trên mặt cũng đều mang theo vẻ mệt mỏi nồng đậm.
Các binh sĩ có người cầm binh khí, có người thì lại khiêng rương gỗ đỏ, nghe nói là dược vật chẩn tai còn dư lại.
Ánh mắt của Mộc Tịch Bắc rơi vào hàng đội ngũ này, muốn nhìn xem hiện giờ An Nguyệt Hằng đang tiến hành trò xiếc gì, nhưng nhìn một vòng, lại không phát hiện ra manh mối gì.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc quét vài vòng, cuối cùng rơi vào trên mấy cái rương gỗ đỏ to lớn, đòn bẩy khiêng cái rương vẫn thẳng tắp, có thể đoán ra đồ vật bên trong cũng không nặng lắm, dường như không có mánh khóe gì.
Thế là, cuối cùng Mộc Tịch Bắc vẫn dừng ánh mắt ở trên người An Nguyệt Hằng.
Trong phòng chỉ có một mình Mộc Tịch Bắc, không gian yên tĩnh, tản ra hương trà nhàn nhạt, Mộc Tịch Bắc nhìn thân ảnh quen thuộc kia, ở trong lòng nghĩ nếu như nàng là An Nguyệt Hằng, ở dưới thế cục hiện giờ sẽ làm thế nào?
Mãi cho đến khi thân ảnh An Nguyệt Hằng biến mất ở cuối phố, Mộc Tịch Bắc mới thu hồi ánh mắt, đem ánh mắt một lần nữa rơi vào chén trà trong tay, lá trà ở trong chén lơ lửng từ trên xuống dưới, giống như lá cây trôi nổi, ngẫu nhiên hình thành một vòng xoáy nho nhỏ.
Nhẹ nhàng đong đưa chén trong tay, Mộc Tịch Bắc hồi lâu không có động tác, thẳng đến nước trà trong tay dần lạnh, nàng mới đứng dậy, đẩy cửa ra, cùng Thanh Từ và Bạch Lộ trở về tướng phủ.
Ngày hôm sau, Tướng phủ liền nhận được thiếp mời của Nhiếp Chính vương phủ, dường như là làm khánh thọ cho mẫu thân An Nguyệt Hằng, Hàn Quốc phu nhân.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng khép lại thiếp mời mạ vàng đỏ chót trong tay, Hàn Quốc phu nhân này là mẫu thân của An Nguyệt Hằng, là một nữ nhân cực kì phong hoa, nghe nói năm đó khi phụ thân An Nguyệt Hằng còn sống, Hàn Quốc phu nhân này đã từng nhiều lần âm thầm thông đồng qua lại với không ít nam tử trẻ tuổi.
Bây giờ mặc dù tuổi tác đã lớn, nhưng vẫn rất trẻ trung, phong vận vẫn còn.
Nhớ năm đó, lúc Mộc Tịch Bắc ở Nhiếp Chính Vương phủ, không ít lần bị Hàn Quốc phu nhân làm khó dễ, Hàn Quốc phu nhân trước nay luôn chướng mắt Tịch Tình, vì cả ngày nàng chỉ sống trong đao quang kiếm ảnh, cũng không biết nịnh nọt bà ta, ngược lại lại thích những thế gia tiểu thư nói khoác lấy lòng bà ta, cho rằng những người kia mới là người cùng một thế giới với mình.
" Tiểu thư, lão gia tới. " Bạch Lộ ở bên cạnh Mộc Tịch Bắc nhắc nhở.
Mộc Tịch Bắc lấy lại tinh thần, nhìn Mộc Chính Đức từ ngoài cửa đi tới, đứng lên nghênh đón, sau đó cùng ngồi xuống theo Mộc Chính Đức.
Làn da nam tử rất trắng, dưới ánh mặt trời gần như trong suốt, quanh thân khí chất băng lãnh lại yên lặng, tựa như trong nháy mắt toàn bộ thế giới đều tĩnh lặng lại, một đôi mắt đen giống như cửu thiên Huyền Nguyệt, trong đen lạnh đều là ánh sáng lạnh lẽo.
Trong tay Ân Cửu Dạ cầm một kiện áo choàng màu tuyết trắng, phía trên là hoa cỏ màu bạc tuyết trắng, rất mỏng, lại rất tinh xảo, nam tử đi thẳng đến chỗ Mộc Tịch Bắc, sắc mặt có chút âm trầm.
Mộc Tịch Bắc giật mình trong lòng, dường như biết hắn đến làm gì, không khỏi lộ ra một nụ cười khổ.
Y phục trên người là năm nay mới làm, ở Đế đô người trong nhà quan lại đều lưu hành, Thiên Tàm Ti phối hợp với băng ti chế ra, vô cùng mát mẻ.
Bên trong vạt áo là áo trễ ngực, chỉ là không giống với kiểu áo trễ ngực bảo thủ cũ ở Tây La, váy này dùng phong cách Nam Kiều truyền tới, nâng bộ ngực nữ tử đến tròn trịa, cực kì đầy đặn, mơ hồ có thể nhìn thấy khe rãnh cực sâu, hai sa mỏng trên cánh tay càng phụ trợ băng cơ ngọc cốt, như ẩn như hiện, làm cho người ta phun máu.
Phóng tầm mắt nhìn tới, hôm nay không ít nữ tử đều chỉ mặc kiểu y phục này, có điều kiểu cúp ngực này của Mộc Tịch Bắc xem như kiểu cao ngực, nhưng có không ít nữ tử lại chọn dùng kiểu dáng thấp ngực, vô cùng gợi cảm xinh đẹp.
Ân Cửu Dạ mặt lạnh đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc, đưa tay liền quàng áo choàng vào trên người Mộc Tịch Bắc, mím chặt đôi môi, nhìn cũng không nhìn người bên ngoài.
Ngũ Lưu Ly siết chặt nắm đấm trong tay, từ trước tới giờ chưa từng có ai hoàn toàn làm lơ nàng như thế, rất tốt, Ân Cửu Sanh, một ngày nào đó ngươi sẽ yêu ta, ta nhất định sẽ làm cho ngươi yêu ta!
Chúng nữ Ngũ gia sắc mặt có chút khó coi, cho dù bây giờ thanh danh của các nàng đã hỏng rồi, thế nhưng bằng vào bề ngoài của các nàng, có nam nhân nào không từng si mê các nàng, nhưng Lục hoàng tử lại rất được, bọn nữ tử các nàng đứng chung một chỗ, nhưng lại không hề chiếm được một ánh mắt của hắn!
" Lần sau không được phép. " Ân Cửu Dạ trầm giọng nhìn Mộc Tịch Bắc chu miệng nhỏ, nhịn xuống xúc động muốn âu yếm.
Từ sau lần Mộc Tịch Bắc biểu diễn một điệu múa kia, thì thời khắc đều hấp dẫn vô số ánh mắt của nam nhân, điều này khiến hắn hận không thể móc hết tất cả tròng mắt của những người kia, hôm nay, từ lúc Bắc Bắc của hắn đi vào yến hội, tròng mắt của những nam nhân kia hận không thể rơi ra, hắn rõ ràng trông thấy bọn hắn nhấp nhô hầu kết, cơn tức trong đầu càng vượng, một tay cầm chiếc đũa đập vào trên mặt bàn, hắn liền cấp tốc chạy tới đây tìm vật nhỏ của hắn.
Nhìn cảnh xuân mơ hồ có thể thấy được đang lớn dần trước ngực, hắn chỉ cảm thấy phổi đều muốn nổ tung.
Mộc Tịch Bắc ngoan ngoãn gật đầu, cái này nếu như dám không đáp ứng, có trời mới biết nam nhân này sẽ làm ra chuyện gì.
Mắt đen của Ân Cửu Dạ nhìn thật sâu Mộc Tịch Bắc một cái, lúc này mới quay người rời đi, Ngũ Lưu Ly theo sát một bước, mở miệng gọi: " Thái tử điện hạ."
Ân Cửu Dạ dừng bước lại, ngoái đầu nhìn về phía nữ tử vừa mở miệng, con ngươi đen nhánh rơi vào trên người Ngũ Lưu Ly, Ngũ Lưu Ly chỉ cảm thấy tim đập rộn lên, nàng nghĩ, không ai có thể đào thoát khỏi mắt đen của nam tử này.
Ân Cửu Dạ từng câu từng chữ mở miệng nói: " Ta sẽ không lấy ngươi. "
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Con mắt của ta hôm nay sưng như cái gì ấy... Ta có mấy tầng mắt hai mí, sưng lên đến nỗi mấy tầng liền biến thành một tầng to lớn... Thần kỳ không... Ta lại thiếu chữ. Ta sám hối a. Đậu má ~ Càng ngày càng chậm