Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 20 : Đày đi thôn trang
Ngày đăng: 00:41 19/04/20
Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Lấy lại tinh thần, Mộc Chính Đức lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Mộc Tịch Bắc một đường hướng về phòng trước mà đi, làm nha hoàn dọc đường đều kinh ngạc, dù sao nhiều năm qua lão gia chưa từng thân cận với vị tiểu thư nào như vậy.
Đi đến phòng trước, nhìn thấy ánh mắt mọi người, Mộc Tịch Bắc liền tự giác thả tay Mộc Chính Đức ra, đi đến bên người Mộc Tịch Hàm, Mộc Chính Đức nhíu nhíu mày, nhìn tỷ tỷ mình đang ngồi ở chủ vị, rồi đi qua ngồi ở một bên, mở miệng nói với người đứng ở phía sau:
" Đặt thêm một cái ghế ở chỗ này đi! "
Hạ nhân rất nhanh mang đến một cái ghế, mọi người đều không rõ vì sao Mộc Chính Đức làm như vậy:
" Bắc Bắc, đến đây, ngồi bên cạnh cha."
Mộc Chính Đức chỉ chỉ cái ghế bên cạnh cách người ông không đến nửa thước.
Mộc Tịch Bắc cả kinh, mặc dù nàng biết liên tiếp trải qua mấy chuyện này, Mộc Chính Đức sẽ nhớ đến đứa con gái bị xa lánh này, nhưng không nghĩ tới đường đường Thừa tướng lại ngây thơ như vậy, thậm chí ngay cả chỗ ngồi cũng tính toán chi li cỡ này.
Mộc Tịch Hàm cũng nhìn về phía muội muội của mình, rõ ràng cảm thấy giữa phụ thân và muội muội tựa hồ có gì đó không đúng.
Mộc Tịch Bắc đứng dậy đi tới, dù sao trong tình cảnh này, từ chối lại có chút làm ra vẻ.
Đợi cho mọi người ổn định lại, Mộc Chính Đức liền mở miệng nói:
" Dẫn Mộc Kiến Ninh tới đây, cái đồ bất hiếu!"
Mộc Kiến Ninh bị nhốt một buổi tối, sáng sớm liền bị người ta mang lên, vẻ mặt hết sức tiều tụy, một thân váy dài kiều diễm bách điệp tiên váy đã hơi dơ dáy bẩn thỉu.
" Ngươi đồ nghiệp chướng, không ngờ tâm tư lại ác độc như vậy, lại dám dùng thủ đoạn độc ác như thế hãm hại muội muội của mình, rắp tâm ở đâu! "
Mộc Chính Đức vừa mở miệng đã chỉ trích một trận, không giống như trước sẽ tra xét nguyên do, điều này ít nhiều khiến mọi người nhìn ra chút manh mối, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Mộc Tịch Bắc đang ngồi bên cạnh Mộc Chính Đức.
" Cha, con... Con chỉ nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, ghen tị với muội muội mà thôi, không phải thật sự muốn hại Ngũ muội muội... "
Thôi di nương vẫn đập đầu như cũ, tựa hồ đem toàn bộ hy vọng ký thác vào trên người Mộc Tịch Bắc.
" Thôi di nương, đây là Thanh Thạch tán, người sau khi ăn vào sẽ nôn mửa tiêu chảy, hết sức yếu ớt, nếu như di nương bỏ được liền biết nên làm như thế nào. "
Mộc Tịch Bắc đột nhiên thay đổi sắc mặt, lời nói ra đủ làm hai mắt Thôi di nương sung huyết.
Mộc Tịch Bắc mất hết kiên nhẫn, trực tiếp vượt qua Thôi di nương rời đi, những người có ý đồ tổn thương nàng, một cái nàng cũng sẽ không bỏ qua.
Thôi di nương thoáng cái bị khí thế bén nhọn của Mộc Tịch Bắc làm cho ngây ngẩn cả người, bà hiểu được ý tứ của Mộc Tịch Bắc, nếu để cho thân thể Mộc Kiến Ninh suy yếu, thoạt nhìn yếu ớt không chịu nổi, có lẽ lão gia sẽ mềm lòng bỏ qua, để nàng dưỡng khỏi bệnh lại đi.
Chỉ có điều, dù sao dược hiệu của Thanh Thạch tán cũng cực mạnh, phải xem bà có muốn đánh cược hay không, nếu như lão gia thật sự sinh lòng thương hại, tối thiểu Mộc Kiến Ninh còn có thể được sống ở trong phủ, nhưng nếu như... Sẽ không, lão gia sẽ không tuyệt tình như vậy đâu, Thôi di nương run rẩy nhặt lên gói thuốc trên mặt đất.
Nhớ tới đôi mắt trắng đen rõ ràng giống như hai thanh đao kia, lại khiến bà không tự chủ được sinh ra một trận run rẩy, nhưng trong lòng lại nảy sinh suy nghĩ không nên có.
" Bắc Bắc, xong chưa, cha đã chuẩn bị xong. "
Mộc Chính Đức ở trước cổng tiểu viện của Mộc Tịch Bắc cao giọng thét lên, giống như là đứa bé, nhìn một chút tiểu viện đơn sơ, trong lòng lại sinh ra một cỗ chua xót.
" Dạ, đã xong. "
Mộc Tịch Bắc đẩy cửa ra, vẫn một thân y phục như trước, kỳ thật Mộc Chính Đức nói để cho nàng chuẩn bị, nhưng cũng chỉ có Mộc Chính Đức cần chuẩn bị mà thôi.
Ánh mắt Mộc Chính Đức sáng lên, lại cầm lấy tay Mộc Tịch Bắc đặt trong tay mình, hết sức vui vẻ.
Mộc Tịch Bắc có chút bài xích Mộc Chính Đức luôn luôn gần gũi như vậy, thu tay lại, nhưng không tránh thoát được, chỉ cảm thấy đôi tay thật khoan dung hữu lực.
Thanh Từ cùng quản gia đi theo phía sau hai người, Mộc Chính Đức thỉnh thoảng lại nói gì đó lấy lòng Mộc Tịch Bắc, còn Mộc Tịch Bắc thì câu được câu không đáp lại.
Bóng dáng của Mộc Tịch Hàm từ sau núi giả đi ra, nhìn hai bóng dáng hài hòa kia, sững sờ không biết nghĩ cái gì.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Trán... Xem ra mộc Chính Đức là muốn làm cha tốt, Ừmh, đây là một người cha không sợ chết của thời đại ~o(n_n)o Ha ha ~