Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 152 : Nhân quả tuần hoàn
Ngày đăng: 00:43 19/04/20
Edit: Hân Hân
Beta: Khuynh Vũ
Mộc Tịch Bắc trên cao nhìn xuống nàng ta. Đã từng, mặc dù nàng không vui, lại thật tâm xem nàng ta như tỷ muội. Vô số vết sẹo ngang dọc trên người nàng, trong đó có một phần là vì nàng ta mà nhận lấy. Mặc dù nàng luôn lãnh đạm, trầm mặc ít lời nhưng cũng chưa từng làm việc gì có lỗi với nàng ta dù chỉ một chút, lại còn vài lần vì nàng ta mà suýt nữa mất mạng.
Nhớ đến những ngày quật khởi ấy, nhớ lại khoảng thời gian bấp bênh gian nan kia. Ngay cả chính nàng cũng nhịn không được mà cảm động nhưng nàng ta lại luôn thờ ơ, không chỉ qua lại với nam nhân trên danh nghĩa của nàng, mà còn bức nàng đến đường cùng, thậm chí ngay cả đến lúc chết, vẫn còn muốn móc đi hai mắt của nàng.
" Là ngươi! Là ngươi! Mộc Tịch Bắc, chuyện này tất cả đều là ngươi. Ta cho ngươi biết, ta cho ngươi biết, ta không tin, ta sẽ không tin, ta không tin hắn chưa từng yêu ta, ta cũng không tin hắn muốn giết ta! Ngươi là tiện nhân phá hư hạnh phúc của người khác! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Ngũ Thanh Thanh giống như đã bị đè nén quá lâu, trong nháy mắt đột nhiên bộc phát ra.
Khóe miệng Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối hàm chứa một nụ cười yếu ớt, cúi mắt xuống nhìn Ngũ Thanh Thanh vạn phần chật vật ngồi dưới đất.
Đôi tay dính đầy bùn đất của Ngũ Thanh Thanh, nắm chặt ống quần Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc vẫn không nhúc nhích tí nào.
" Vương phi, Vương phi..."
Mấy nha hoàn và ma ma phía sau Ngũ Thanh Thanh dường như muốn chạy lại hỗ trợ.
Lại bị Phó Dĩ Lam và Thanh Từ cản lại, hai thanh đao quét ngang, những người kia liền chùn bước.
Mộc Tịch Bắc ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Ngũ Thanh Thanh, vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng nâng cằm Ngũ Thanh Thanh lên, bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt Mộc Tịch Bắc bình tĩnh, không có một tia gợn sóng, tựa như sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tất cả đều đã trở về với cát bụi, hận cũng chỉ là đơn thuần là hận, không xen lẫn một chút tình cảm dư thừa.
" Ngươi còn nhớ Tịch Tình không?" Mộc Tịch Bắc ôn nhu mở miệng.
Ngũ Thanh Thanh thân mình cứng lại một chút, trong mắt lóe ra kinh ngạc, há to miệng, không lên tiếng.
Mộc Tịch Bắc tiếp tục ôn nhu nói: " Bây giờ có phải ngươi sống rất hạnh phúc, có phải người người đều hâm mộ địa vị cùng thân phận của ngươi, sở hữu vô số vàng bạc châu báu cùng tài phú, có một phu quân quyền khuynh triều dã lại coi ngươi như trân bảo, có nhi tử thông minh đáng yêu, có một gia đình hài hòa tốt đẹp, được người người tán tụng, thậm chí còn có điều gì đó đáng để mong đợi vào ngày mai."
Ngũ Thanh Thanh không biết Mộc Tịch Bắc muốn nói gì, lại chỉ ngây ngốc lắng nghe, nói không ra lời.
Mộc Tịch Bắc nói giống như lầm bầm lầu bầu mở miệng nói: " Ngươi xem, ngươi có được tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này, đủ để cho tất cả mọi người phải ghen tị, cho nên, ngươi xem ngươi hạnh phúc bao nhiêu."
" Ngươi rốt cuộc muốn nói gì!" Nội tâm Ngũ Thanh Thanh tự dưng dâng lên sự sợ hãi, nàng ta rốt cuộc là ai, rốt cuộc biết được những gì!
"Ta chỉ muốn nói, vì sao ngươi bề ngoài thuần khiết mà lại có nội tâm hiểm ác như vậy, ngươi có còn nhớ đã từng có một nữ tử gọi là Tịch Tình, vì bảo vệ ngươi mà không tiếc đặt mình vào nguy hiểm, nhiều lần chống đao thương cản mưa kiếm cho ngươi, mới khiến cho một thân túi da của ngươi hoàn hảo giống như bạch ngọc thượng đẳng, không có một chút tỳ vết nào." Hai mắt Mộc Tịch Bắc nhìn thẳng Ngũ Thanh Thanh, trong thanh âm không có chút chất vấn nào, chỉ mang theo chút buồn bã.
Ngũ Thanh Thanh đẩy ra Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc lại một phát bắt được cánh tay Ngũ Thanh Thanh, không nhúc nhích được: " Có phải cảm thấy một màn hôm nay rất quen thuộc? Có phải cảm thấy tất cả những cảnh tượng này giống như đã từng xảy ra? Ngươi có biết hai năm trước Tịch Tình chính là ở đây chính mắt thấy một màn này, chính mắt thấy ngươi cùng An Nguyệt Hằng giao gáy triền miên, chính tai nghe thấy nam nhân nàng yêu cùng nữ nhân nàng bảo hộ vứt bỏ nàng như vứt giày rách."
Đôi mắt Ngũ Thanh Thanh hơi co lại: "Ngươi là ai, ngươi là ai. Ngươi rốt cuộc là ai! Ngươi làm sao lại biết những chuyện này, ngươi làm sao mà biết được, là ai nói cho ngươi!"
Cả người Ngũ Thanh Thanh lui về phía sau, ý đồ cách xa Mộc Tịch Bắc.
Khóe môi Mộc Tịch Bắc nhếch lên tiếp tục nói: " Bởi vì chột dạ, bởi vì ghen tị, cũng bởi vì sợ hãi, ngươi làm cho nàng vạn tiễn xuyên tâm mà chết, thậm chí còn móc đi đôi mắt của nàng, có phải không."
Tóc dài xõa rối tung, cộng thêm hai mắt trợn tròn và trang dung lem luốc, chỉ một cái chớp mắt, Ngũ Thanh Thanh như biến thành một người khác, không còn thuần khiết và không nhiễm bụi trần như trước đó nữa.
Một mũi tên lần nữa xé rách không gian, thật mạnh ghim vào trên đùi Ngũ Thanh Thanh.
Mộc Tịch Bắc lại không vui sướng khi người gặp họa, lại vẫn cảm thấy chưa đủ, nhiều năm như vậy, nàng chịu khổ sở, bị lừa gạt, há có thể chỉ vì một cái mạng mà kết thúc.
"Ta từng nghe nói, Vương gia có thể bắn ba mũi tên cùng lúc, không biết Vương gia có công lực này hay không?"
Mộc Tịch Bắc vẻ mặt nghiêm túc, giống như đối diện trước mắt thật sự chỉ là một cái bia ngắm.
Phó Dĩ Lam lại sợ ngây người, nàng tự xưng là giả trang giống như Hỗn Thế Ma Vương, hơn nữa lúc ở Bắc Bang, cùng một đám du côn lưu manh chân chính nháo loạn một thời gian, nàng cũng có thể giả vờ ra dáng vẻ, chỉ là bây giờ nhìn thấy ý cười bên khóe miệng Mộc Tịch Bắc, vẫn như cũ cảm thấy lòng bàn chân phát lạnh, chỉ một chớp mắt này, nàng thề ngay dưới đáy lòng, đời này quyết không thể đắc tội Mộc Tịch Bắc.
An Nguyệt Hằng bình tĩnh liếc mắt nhìn Mộc Tịch Bắc một cái, một bên A Tam đưa ra ba mũi tên, từ đầu tới cuối đều chưa từng liếc mắt nhìn Mộc Tịch Bắc một cái.
An Nguyệt Hằng bắn tên cực chuẩn, mỗi một mũi tên đều không bắn trúng chỗ trí mạng của Ngũ Thanh Thanh, nhưng ngược lại, mũi tên nặng nề vẫn dễ dàng đâm xuyên qua làn da mềm mại của Ngũ Thanh Thanh, máu tươi xen lẫn rỉ sắt, liên tục không ngừng lăn lộn.
Ngũ Thanh Thanh sắc mặt đã trắng bệch, nàng đã chắc chắn Mộc Tịch Bắc chính là Tịch Tình, bằng không nàng ta sẽ không lựa chọn dùng loại phương pháp này đến báo thù mình.
Đúng lúc này, một tiếng khóc vang dội truyền tới, lại làm cho sắc mặt Ngũ Thanh Thanh cứng đờ, về sau trở nên càng khó coi hơn.
Thì ra vị ma ma kia vẫn luôn ở cách đó không xa ôm nhi tử Ngũ Thanh Thanh, An Kính Kỳ.
Có lẽ là chờ quá lâu, hài tử đi tiểu hoặc là tỉnh ngủ, cảm thấy không thoải mái, cho nên phát ra tiếng khóc vang dội.
Mộc Tịch Bắc nhìn theo tiếng khóc kia, cười như không cười, Ngũ Thanh Thanh lại càng lo lắng, nước mắt rơi càng nhiều, như sợ hai người này sẽ làm ra chuyện gì với con trai của mình, trong lòng lo lắng không thôi.
An Nguyệt Hằng cũng không nói gì, từ đầu đến cuối chỉ chú ý đến Mộc Tịch Bắc, mặc dù có câu nói rất hay, gọi là hổ dữ không ăn thịt con, nhưng con còn có thể có thêm, trước mắt thì thiên hạ này vẫn quan trọng hơn, dù sao có bỏ mới có được, từ xưa đến nay, có mấy người có thể lên làm Đế Vương mà trong tay không làm một ít chuyện, sát huynh giết cha, chưa bao giờ thiếu.
Mộc Tịch Bắc vứt cung tiễn trong tay xuống mặt đất, mở miệng nói: " Quá ầm ĩ, không còn hứng thú, ngày khác luyện tiếp đi."
Đầu tiên, Mộc Tịch Bắc cũng không muốn mạng của đứa bé kia, cho dù ngày sau hắn đến báo thù, nàng cũng chịu đựng được, cho nên nàng không muốn liên lụy đứa bé vô tội đáng yêu kia.
Hơn nữa trong lòng Mộc Tịch Bắc cũng có tính toán của mình, cho nên chuyện này ngược lại cũng không khó làm.
Một là Mộc Tịch Bắc không muốn tánh mạng của một đứa bé nhỏ như vậy, thứ hai là cho rằng bây giờ Ngũ Thanh Thanh đã bị An Nguyệt Hằng gây thương tích, nỗi đau này nhất định đau hơn, cho nên nàng không nghĩ cho nàng ta chết đơn giản như vậy, nàng muốn nàng ta ngày ngày cũng phải lo lắng suy nghĩ đề phòng, từng thời từng khắc đều lo lắng đến vận mệnh của mình và con trai mình, loại tra tấn cả ngày lẫn đêm này, so với chết đi còn thống khổ hơn nhiều.
Đáng tiếc An Nguyệt Hằng lại hiểu sai ý, ánh mắt phức tạp nhìn con trai của mình ở xa xa, lại giơ lên cung tiễn, nhắm chính xác.
------ đề lời nói với người xa lạ ------
Đỡ trán... 4 giờ rưỡi... Không được nhiều lắm, nhưng mà kịp thời... Hu hu lại tụt ở phía sau rồi, ta phải đọc sách đọc sách... Đọc sách.
Cầu phiếu a cầu phiếu... Phiếu phiếu phiếu, muốn muốn muốn!